Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1095: Tư chính đình đi đâu? (5)

Lần này Tư Chính Đình trả lời rất nhanh: [Ngày mai, về rồi sẽ qua tìm em.]

Đọc xong tin nhắn Trang Nại Nại cười tủm tỉm chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Trang Nại Nại sung sướng thức dậy, trên đường đi làm cũng toét miệng cười. Kết quả đến vừa đến công ty thì thư kí đã báo cho cô một tin.

“Tiêu tổng, buổi tụ họp tối nay tổ chức ở nhà hàng Hải Sản có được không?”

Trang Nại Nại sửng sốt: “Hả? Tụ họp gì?”

Cô thư kí cũng ngơ ngác: “Chẳng phải hôm qua cô nói tối nay mời mọi người ăn cơm sao?”

Trang Nại Nại: “...”

Cô nhớ ra rồi!

Toàn bộ kế hoạch đã chuẩn bị xong, mặt bằng cũng đã thuê được rồi, nhãn hiệu cũng đã đăng kí, trong một tháng này mọi người đều tăng ca làm việc cho nên công việc đã hoàn thành trước thời hạn. Phía xưởng may cũng đã sản xuất xong, bộ sưu tập mùa đông có thể trực tiếp tung ra thị trường. Mọi người bề bộn nhiều việc lại thêm ngày nào cũng tăng ca đến một, hai giờ sáng, cô cảm thấy mọi người quá vất cả cho nên định hôm nay cho mọi người tan làm sớm rồi đi ăn mừng.

Mỗi một đội ngũ đều phải có tương tác qua lại và sự gắn kết. Trong đội ngũ này, phần lớn là người do Mino thuê đến, đột nhiên đổi người lãnh đạo chắc chắn bọn họ không quen. Hơn nữa sau khi cô nhận chức lại dứt khoát sa thải một đống người, khoảng thời gian này lại tuyển thêm một nhóm người mới, mọi người chưa quen nhau nên cô nghĩ đến biện pháp này.

Nhưng mà…

Cô với Tư Chính Đình đã hẹn hôm nay gặp nhau rồi. Cô định nói với anh cô đã biết anh là Từ Đại Chí. Nhưng mà bốn giờ chiều tan tầm, đến tám giờ tối có thể gặp được sao?

Đã đồng ý với nhân viên thì không thể không đi, Trang Nại Nại ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Cứ như vậy đi.”

Thư kí vui vẻ đi ra ngoài thông báo.

Công việc thật sự quá bận rộn, mà đã bận thì thời gian trôi qua rất nhanh. Sản phẩm sẽ nhanh chóng đưa ra thị trường, một tuần tới bọn họ phải đẩy mạnh khâu quảng cáo. Trước kia một trăm triệu NDT với cô là khoản tiền cực lớn, nhưng một khi chân chính làm lãnh đạo mới thấy một trăm triệu chẳng là cái thá gì cả. Chỉ mới giai đoạn thiết kế và phía xưởng may đã xài hết mấy chục triệu, tiếp theo lại mấy chục triệu nữa đốt cho khoản marketing. Đập tiền vào quảng cáo chính là một vấn đề lớn.

Trang Nại Nại cùng bộ phận kinh doanh bàn bạc cả một buổi, cuối cùng cũng chốt được phương án khả thi nhất. Đến bốn giờ mọi người sung sướng lên xe đi đến nhà hàng.

Trang Nại Nại theo xe của ban hậu cần, Thôi Tinh Tước lên xe còn cố ý quay đầu nói với Tiểu Loan: “Trên xe không được thả bom đâu nhé!”

Tiểu Loan: “...”

Trang Nại Nại che miệng cười, cô cầm di động lướt mạng thì thấy thông tin phán quyết vụ của Mino: Ngộ sát, từ chối không nhận tội, tuyên án tử hình, hoãn thi hành án.

Không biết tại sao Trang Nại Nại đọc được phán quyết này lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh. Mino làm quá nhiều chuyện xấu với cô cho nên cô đã chẳng còn chút đồng tình nào với cô ta cả, coi như cô ta có tù chung thân thì vẫn coi như là đáng đời.