Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1087: Tôi với mỹ đình là vợ chồng. (5)

Cố Đức Thọ vẫn ngửa đầu nhìn lên lầu, tựa hồ đang hy vọng người phụ nữ trên đó có thể bước xuống. Thôi Tinh Tước cũng thất thần, ông nhìn lên lầu cả nửa ngày, đột nhiên nghe được một tiếng hừ lạnh. Thôi Tinh Tước sửng sốt, quay sang thì thấy Tiêu Khải đã đứng lên, ánh mắt ông nhìn Cố Đức Thọ mang theo thù hận.

Tiêu Khải bước từng bước về phía Cố Đức Thọ, ngay khi mọi người còn chưa kịp hiểu gì thì ông bất ngờ giơ quải trượng của mình ra đập Cố Đức Thọ.

“Con gái của Tiêu Khải này mà mày cũng dám phụ bạc! Còn dám vu oan cho nó! Hôm nay ông đây đánh chết mày cũng không bù lại được hai mươi năm thanh xuân của con ông! Nếu mày đã dám dẫn nó bỏ trốn thì vì sao không cố gắng đối xử với nó cho tốt! Ông đánh chết mày!...”

Tiêu Khải nói thế khiến Cố Đức Thọ cũng không dám đánh trả, chỉ biết chạy trốn khắp nơi, Tiêu Khải vừa thở hổn hển vừa đuổi đánh Cố Đức Thọ.

Dù sao thì Tiêu Khải cũng có tuổi rồi, đánh được vài cái đã chạy không nổi.

Ông chống quải trượng xuống nghỉ, chờ đến khi hơi thở ổn định lại thì tiếp tục giơ quải trượng lên đánh.

Cố Đức Thọ ôm đầu: “Đứng đánh! Đừng đánh nữa! Đều là do Lý Ngọc Phượng lừa con, con thực sự rất yêu Thanh Thanh mà! Đời này con chỉ yêu một mình Thanh Thanh...”

“Ông cho mày yêu này! Mày lấy tư cách gì mà yêu con gái của ông hả? Cút ngay! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa!”

Thôi Tinh Tước cũng nhảy vào cuộc, nện thẳng vào mặt của Cố Đức Thọ.

“Mày yêu cô ấy sao? Yêu cô ấy mà để cô ấy cực khổ nhiều năm như vậy sao?”

“Mày yêu cô ấy à? Cô ấy đi rồi sao mày không đi tìm cô ấy? Mày tìm không được, báo một tiếng cho nhà họ Tiêu, hoặc báo tin cho tao thì chết à ? Kể cả tao có táng gia bại sản cũng sẽ tìm bằng được cô ấy! Mày không nghĩ tới việc cô ấy có thể sẽ chết đói sao?”

“Mày yêu cô ấy à? Yêu cô ấy mà mày có thể kết hôn với Lý Ngọc Phượng, lại còn sinh ra ba đứa con sao?”

“Nếu như đây là cái mày gọi là yêu, thì tình yêu của mày chính là thuốc độc!!!”

“Tình yêu của mày thật rẻ mạt!”

Cố Đức Thọ dần ngây dại bởi những tiếng mắng chửi, ông ta quên cả phản kháng, cứ thế chịu đựng từng cú đấm của Thôi Tinh Tước.

Trang Nại Nại đứng bên cạnh thấy cảnh này thì hai mắt đỏ ửng. Mẹ cô là tiểu thư của nhà họ Tiêu, là lá ngọc cành vàng, có cái sung sướng nào chưa được hưởng, thế nhưng lúc mang thai vẫn phải đi dọn vệ sinh để có tiền sinh cô.

Cô nghĩ, năm đó hẳn là mẹ đã hoàn toàn tuyệt vọng với Cố Đức Thọ, bằng không sẽ không khiến Cố Đức Thọ không thể tìm được bà suốt nhiều năm như thế.

Nhưng dẫu tuyệt vọng thì bà vẫn sinh cô ra, không phải vì bà yêu Cố Đức Thọ, mà là vì bà yêu chính đứa con của mình.

Trang Nại Nại im lặng quay đầu đi, vô tình trông thấy được một giọt nước mắt âm thầm rớt khỏi khóe mắt của Tiêu Khải.