Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1056: Vô dụng! tất cả đều vô dụng rồi!

Mino cau mày, nhìn Thôi Tinh Tước cúi gập người thở hồn hển, hình như ông đã chạy vội đến đây.

Công ty của bọn họ không cách nơi này xa đến thế!

Mino đang định hỏi Thôi Tinh Tước gọi gì thì Rose đã đi ra khỏi phòng họp. Vừa thấy Thôi Tinh Tước, hắn ta vội tiến lên túm tay Mino, “Tiêu tổng, cuối cùng cô cũng đến rồi, chúng ta mau vào thảo luận chiến lược một chút, lát nữa cô sẽ giới thiệu sản phẩm của chúng ta…”

Mino nghe thế liền đi theo hắn ta.

Thôi Tinh Tước vội chạy đến, “Mino! Tiêu tiểu thư, cô nghe tôi nói đã. Bản thiết kế có vấn đề…”

“Sao nào, ông vẫn cảm thấy tôi có vấn đề? Chuyện đã đến nước này, bản thiết kế cũng đã trình Tiêu Tổng xem qua rồi, trước đây cô ấy cũng từng làm trong ngành thiết kế, nếu có vấn đề thì cô ấy sẽ phát hiện ra ngay! Sao ông lại bảo nó có vấn đề? Nếu ông vẫn cảm thấy như thế thì được, bây giờ tôi sẽ lập tức cuốn xéo ngay, được chưa?”

Mino giữ tay Rose lại, hoàn toàn không cho Thôi Tinh Tước cơ hội mở miệng, “Thôi Tinh Tước! Chú đừng ỷ vào chuyện trước đây có giao tình với mẹ tôi mà nói bậy nói bạ! Tôi nói cho chú biết, nếu chú còn dám nói thêm câu nào, tôi sẽ đuổi chú đi ngay!”

Nói rồi, cô ta nhìn về phía hai vệ sĩ đứng sau lưng mình, “Nếu ông ta làm rối loạn an ninh trật tự thì các anh đuổi ông ta đi!”

Vừa nói xong, cô ta lại thấy mấy người trong bộ phận hậu cần đang chạy đến đây, liền cau mày nói với bảo vệ, “Còn nữa, những người không phận sự thì không được vào!”

“Vâng, thưa tiểu thư.”

Mino nhấc đôi giày cao gót, đi theo Rose vào phòng họp.

Thôi Tinh Tước nhìn theo bóng lưng của cô ta, bây giờ ông có nói cũng chẳng có ích gì cả. Bản thiết kế đã được quyết định rồi, giờ không đủ thời gian để sửa chữa nữa.

Vì thế… tất cả đều vô dụng!

Hai chân Thôi Tinh Tước như nhũn ra. Ánh mắt ông u ám, không còn chút ánh sáng, ngơ ngác nhìn về phía trước.

Mộ Thanh, Thanh Thanh… anh không thể bảo vệ được công ty của em, cũng không có cách nào để giúp con gái em nữa…

Lúc nhóm Trang Nại Nại chạy đến, Thôi Tinh Tước đã ngồi bệt trong đại sảnh hệt như một đứa trẻ bị vứt bỏ, cực kỳ đáng thương.

Mino này đúng là không biết nhìn người, không bao giờ biết quý trọng người đối xử tốt với cô ta, như Lý Ngọc Phượng, như Thôi Tinh Tước. Cô ta chỉ biết tin vào bản thân mình!

Trang Nại Nại tiến lên với mọi người.

Bảo vệ liền ngăn bọn họ lại, “Mấy người không được vào đây, mời đi cho.”

Tiểu Loan thở hồng hộc nói: “Sao chúng tôi lại không được vào? Chúng tôi cũng là nhân viên của Hoàng Gia Thịnh Thế, làm trong bộ phận hậu cần!”

Bảo vệ bật cười, “Bộ phận hậu cần? Là bộ phận gì thế? Mấy người đến đây làm gì? Chùi toilet sao?”

Tiểu Loan tức đến đỏ bừng cả mặt, chỉ tay vào anh ta: “Anh… anh… anh…”