Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1031: Người một nhà gây cười (1)

Đám người đang hưng phấn thảo luận gì đó, thấy Thôi Tinh Tước dẫn Trang Nại Nại tới, cả đám lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Thôi Tinh Tước ho khan một tiếng rồi nói, “Đây chính là nhà thiết kế của chúng ta. Sau này mọi người nhớ giúp đỡ Trang Nại Nại nhé, ha ha ~”

Cả đám người đứng lên chào hỏi Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại: “…”

Sao cô lại có cảm giác mình đã sa vào ổ sói nhỉ?

Trang Nại Nại nhìn xung quanh, Thôi Tinh Tước lập tức lấy tay áo lau ghế, sau đó mở máy vi tính, “Đây là chỗ làm việc của cô. Những người khác đã kiêm luôn chức nhân viên vệ sinh rồi, nên cô chỉ cần yên tâm làm việc của mình là được.”

Trang Nại Nại: “…”

Không phải công việc của mấy người là nhân viên vệ sinh à? Cái gì gọi là kiêm chức?

Thôi Tinh Tước thấy máy vi tính vẫn chưa mở thì ấn nút mở lần nữa, nhưng nó vẫn không mở!

Ông bèn ngồi xổm xuống, chổng mông lên kiểm tra xem cắm điện chưa.

Đến khi kiểm tra xong hết rồi mà máy vẫn không lên!

Thôi Tinh Tước xách cây máy tình lên tháo ra, “Cái PC này cũ lắm rồi. Tôi nói bộ phận hậu cần cũng cần phải có máy tính, thế là bọn họ đưa máy vi tính gần hỏng cho chúng tôi. Hôm qua tôi còn mở máy được mà, sao hôm nay lại không được?”

Trang Nại Nại: “!!!”

Cô nhìn một lượt tất cả những người còn lại, ai cũng đang dang tay che máy tính của mình, giống như đang sợ cô sẽ cướp máy tính của bọn họ vậy.

Trang Nại Nại: “…”

Rốt cuộc là cô đã lạc vào thế giới nào vậy?

Đám người lập dị này… không còn chỗ nào để nói nữa!

Trang Nại Nại thở dài, giơ túi mình lên nói, “Tôi có mang theo laptop.”

Thôi Tinh Tước lập tức từ dưới đáy bàn chui ra, “Vậy thì tốt rồi. Cô bắt đầu thiết kế trang phục luôn được không?”

Cô nhìn Thôi Tinh Tước, “Tôi cần kế hoạch thiết kế của công ty mấy người, để xem mấy người dự định thiết kế theo phong cách gì.”

Thôi Tinh Tước lập tức nói, “Không thành vấn đề, tôi sẽ…”

Đột nhiên có một người chạy vào, chỉ vào đám người Thôi Tinh Tước mắng: “WC đã bẩn lắm rồi, sao mấy người còn chưa quét dọn? Nếu không muốn làm, tôi sẽ nói với Tiêu tổng, cho mấy người về Mỹ hết.”

Thôi Tinh Tước lập tức hỏi: “Hôm nay tới lượt ai quét dọn WC?”

Ông vừa dứt lời, người này chỉ người kia, cho đến người cuối cùng, không còn ai để chỉ nữa, bèn chỉ hướng Trang Nại Nại, “Người mới…”

Còn chưa kịp nói, Thôi Tinh Tước đã nắm cổ tay của anh ta, quay đầu ngón tay lại, chỉ vào người anh ta, “Tiểu Loan, tới lượt cậu. Mau đi đi!”

Nói xong, ông còn đá anh ta một cái nữa.

Người đàn ông tên là Tiểu Loan mặc áo sơ mi hoa, nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn mọi người trong phòng. Thấy không ai để ý tới mình thì uất ức giậm chân một cái, uốn éo mông, ôm mặt khóc lóc chạy đi.

Trang Nại Nại: “!!!”

Thôi Tinh Tước nhìn người phụ nữ tới gọi bọn họ quét dọn WC, “Người đẹp, cho tôi xem bản kế hoạch của công ty một chút, dù gì tôi cũng là quản lý mà.”

Cô ta giễu cợt: “Quản lý quét dọn WC hả? Ông có tư cách gì mà xem bản kế hoạch? Đừng có ở đây gây chuyện cười nữa!”