Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1026: Con tôi bị sao vậy? (2)

Không tốt... là không tốt đến mức nào?

Trang Nại Nại đột nhiên nhớ lại lời Tư Chính Đình từng nói. Bởi vì sinh non nên sức miễn dịch của các con bọn họ kém hơn những đứa bé bình thường khác. Trước ba tuổi phải chăm sóc thật kỹ, nếu không thì rất có thể sẽ… chết yểu.

Nghĩ đến khả năng này, lòng Trang Nại Nại bỗng sợ hãi.

Cô đẩy điều dưỡng ra, chạy nhanh lên lầu. Lên tới trên lầu, cô lại không dám mở cửa. Bởi vì cô sợ khi cô đẩy cửa vào, sẽ thấy cơ thể lạnh băng của con…

Trang Nại Nại lấy hết can đảm đi tới mở cửa phòng.

Trong nháy mắt, tầm mắt của cô dừng lại trên chiếc giường trẻ em, hai bảo bối đang yên tĩnh nằm ngủ. Hơi thở của hai bé rất nhẹ, nhẹ đến mức Trang Nại Nại không thấy được lồng ngực hai bé phập phồng.

Lúc này, Tư Chính Đình đang ngồi cạnh hai bé. Nghe tiếng cửa mở anh xoay người lại, thấy là Trang Nại Nại liền đứng lên nói: “Tạm thời các con không sao.”

Tạm thời các con không sao!

Có nghĩa là các con có thể sẽ gặp chuyện không may.

Trang Nại Nại nhìn hai con.

Bé anh chu môi thở, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhưng vẫn có thể nhìn ra bé đang ngủ rất say. Bé em nhăn nhó khuôn mặt, lăn qua lăn lại, có thể thấy bé đang rất khó chịu.

Cô bước lại gần hỏi: “Con bị bệnh gì?”

Tư Chính Đình trả lời: “Sốt phát ban.”

Sốt phát ban?

Trang Nại Nại lấy điện thoại ra lên mạng tìm triệu chứng của sốt phát ban. Xem xong, cô chẳng những không yên tâm mà còn thêm khẩn trương.

“Bây giờ hai con thế nào?”

“Bây giờ vẫn ổn.” Tư Chính Đình hơi ngập ngừng, “Anh định gọi điện thoại báo với em, nhưng lại nghĩ sau khi về nước, em sẽ đến thăm con ngay nên không gọi nữa. Bây giờ con đã không sao rồi. Có điều, nếu ngày mai vẫn không hạ sốt, thì…”

Sốt phát ban mà kéo dài ba ngày sẽ chuyển thành bệnh sởi, đây là bệnh của trẻ em, không có thuốc chữa, hầu như bé nào cũng sẽ bị bệnh này.

“Trong nhà còn Acetaminophen không?”

Tư Chính Đình thở dài, “Bé anh đã uống thuốc rồi, bây giờ đã ổn hơn nhiều, cũng đã toát mồ hôi.”

Anh sờ trán bé anh rồi lo lắng nhìn bé em, “Bé em rất khó đút thuốc, vừa đút vào là nhả ra nên không thể điều trị bằng thuốc được. Con còn nhỏ như vậy, anh không muốn dùng biện pháp mạnh để giảm nhiệt, đành phải thử giảm nhiệt bằng phương pháp vật lý.”

Nói đến đây, anh vớt khăn trong thau nước ấm lên, vắt khô rồi lau người cho bé em.

Trong mơ màng, bé em không vui bĩu môi, nhíu chặt mày. Khi Tư Chính Đình vừa chạm vào người bé, bé liền mở to hai mắt ra nhìn anh, a a vài tiếng rồi nhắm mắt lại.