Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1007: Cuộc chiến người thừa kế! (2)

Mino lập tức phản bác: “Tôi đắc tội hai người họ khi nào? Không phải cuối cùng đã giải quyết được rồi sao? Sao cứ nắm chuyện này mãi không buông thế? Còn nữa, tôi là tiểu thư nhà họ Tiêu, chẳng lẽ không có tư cách ngồi ngang hàng với bọn họ hay sao?”

Nói đến đây, Mino bước lên một bước, “Hay là ở trong lòng mấy người, nhà họ Tiêu không bằng nhà họ Phong và nhà họ Tư?”

Câu nói này khiến người vừa nói lùi ra sau một bước, ông ta nhíu mày nói, “Đừng so hơn thua gì ở đây. Mọi người đều là người làm ăn, phải giữ mối quan hệ hòa hảo mới dễ dàng phát triển được. Hơn nữa, việc kinh doanh của gia tộc chúng ta cũng có giao thoa với hai gia tộc Phong, Tư. Cô một lần đắc tội cả hai gia tộc lớn thì có lợi gì cho nhà họ Tiêu?”

“Hừ, theo như lời ông nói, mọi người đều là người làm ăn, lẽ nào ngài Phong và ngài Tư không biết đạo lý này sao? Bọn họ sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà gây xích mích với chúng ta?” Mino mỉa mai.

Vị cổ đông kia cảm thấy không thể nói gì với Mino nữa. Ông ta tức giận chỉ vào Mino, “Người ta không so đo với cô, đó là vì giáo dưỡng của người ta. Sao cô có thể dựa vào điều này mà hùng hồn như thế?”

Mino hất cằm lên, “Xem như tôi đã thấy rõ rồi, từ ngày tôi trở về, mấy người đã chướng mắt với tôi. Tôi đến từ Trung Quốc, tôi không có danh tiếng tốt, nhưng tôi mới là tiểu thư nhà họ Tiêu, còn hai người kia... chỉ là người mà nhà họ Tiêu nhận nuôi thôi. Mấy người đừng quên ai mới là chủ của mấy người!”

Một câu nói làm Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch đồng loạt lộ ra dáng vẻ uất ức, sau đó cúi thấp đầu xuống.

Các vị cổ đông không nhìn được nữa bèn lên tiếng: “Tiêu tiểu thư nói chuyện thật khó nghe. Cái gì gọi là nhận nuôi? Tiêu phu nhân dâng cả cuộc đời mình cho Hoàng Gia Thịnh Thế, cuối cùng lại nhận được một đánh giá như vậy sao?”

“Đúng vậy, năm xưa tiểu thư Tiêu Mộ Thanh không muốn tiếp nhận công ty, cũng là do có phu nhân dốc hết sức gánh vác. Phu nhân làm nhiều chuyện vì Hoàng Gia Thịnh Thế như vậy mà cô lại xem đó là chuyện đương nhiên?”

“Năm đó tiểu thư Tiêu Mộ Thanh bị tai nạn giao thông, tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy đã qua đời, Tiêu lão lại bệnh không dậy nổi, Hoàng Gia Thịnh Thế gặp vô vàn nguy cơ. Cuối cùng vẫn là do Tiêu phu nhân tự mình chống chọi với áp lực để bảo vệ Hoàng Gia Thịnh Thế. Trước đây, Tiêu lão đã nói Tiêu phu nhân chính là cứu tinh của nhà họ Tiêu. Còn bây giờ, cô trở về rồi thì Tiêu phu nhân lại trở thành con nuôi?”

Mino không ngờ một câu nói của mình lại khơi dậy phản ứng lớn như vậy, cô ta khiếp sợ lui ra sau một bước.

Đúng lúc này, có một người lên tiếng.

“Chẳng lẽ Tiêu tiểu thư nói sai sao? Tiêu Cốc Vân không phải là con nuôi? Hay là… Tiêu Thái Bạch không phải là con gái của Tiêu Cốc Vân? Mấy người nói thì dễ nghe lắm, Tiêu Cốc Vân từ một đứa trẻ mồ côi trở thành tiểu thư lá ngọc cành vàng, được hưởng đãi ngộ như công chúa, tất cả là nhờ có Tiêu lão. Bà ta làm việc cho công ty cũng là vì báo ơn. Đó là chuyện nên làm! Chẳng lẽ mấy người nghĩ nhận công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Tiêu rồi là có thể phủi mông bỏ đi? Rõ ràng là một chuyện đương nhiên, mà mấy người lại nói như thể bà ta có cống hiến vô cùng to lớn.”