Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 961: Quỷ… quỷ vương á? (1)

Đậu Đậu, “...”

Được rồi, hình như là hắn chưa từng nói là cô không muốn người đàn ông của cô phải mạo hiểm xen vào chuyện của người khác nên mới ngầm thừa nhận là hắn không đi.

“Anh biết con quỷ kia à?”

Yêu Nghiệt gật đầu, “Ừ, đánh nhau mấy lần, không ngờ gã còn có lịch sử bi thảm cỡ này.”

“Lịch sử bi thảm? Gã ta bi thảm sao? Mọi người của Vạn gia bị gã ta hại chết mới là bi thảm đó! Nếu như tổ tông Vạn gia không đầu thai thì đã sớm bò từ trong mộ ra cắn gã ta rồi!”

Đậu Đậu nói xong, không đợi Yêu Nghiệt giải thích thì bản thân đã sửng sốt trước rồi.

Bởi vì nếu như cái tên Vạn Tu Viễn kia không bi thảm thì cũng không đến mức quyết tâm nhất định phải để cho đàn ông Vạn gia đẹp mặt nhỉ?

Chính là Vạn gia có lỗi với gã trước!

“Rốt cuộc Vạn gia có lỗi với gã ta thế nào? Vừa nãy con ma kia cũng chưa nói gì cả...”

“... Ông ta nói rồi.”

“Hả? Nói rồi á?” Đậu Đậu và Tên Ngốc đồng thanh, sau đó liếc nhau, Đậu Đậu mở miệng, “Nói lúc nào vậy? Tại sao bọn em lại không biết chứ?”

Yêu Nghiệt, “... Cái này ý hả, có lẽ, e là, ngay từ đầu ông ta cũng không muốn để cho hai người bọn em giúp đỡ đó mà.”

Ngay từ đầu không có ý định để cho bọn họ giúp đỡ? Vậy ông ta đến tìm bọn họ để làm gì? Soát cảm giác tồn tại à? Hay là lấy bọn họ ra làm cầu nối để tìm đạo sĩ bắt yêu lợi hại hơn… Được rồi, cái này thì đúng rồi!

Nhưng vấn đề bây giờ là ông ta chưa trả tiền thù lao đó!

Đậu Đậu nghĩ tới đây, hung ác trừng Yêu Nghiệt một cái, “Không cho một chút lợi ích mà anh đã đồng ý rồi, anh đúng là một người đàn ông phá sản!”

Yêu Nghiệt, “...”

Thật ra cũng không hẳn là như vậy, nếu không làm sao hắn lại đồng ý chứ?

Hắn và vợ hắn đều giống nhau, là người không có lợi là không chịu dậy sớm. Ngoại trừ chuyện làm mình cảm thấy hứng thú ra, những chuyện không có lợi ích thì tuyệt đối không làm. Nhưng lợi ích này không thể để vợ biết được.

“Đúng, anh là như thế đấy, nhưng mà lẽ nào vợ không muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Muốn!”

Tên Ngốc cướp lời, Yêu Nghiệt ném một ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, trên mặt dán một hàng chữ lớn sáng ngời: Cậu là vợ tôi à?

Tên Ngốc hiếm khi xem hiểu ý ngầm của hắn, yếu ớt lùi về phía sau một bước, giơ tay lên đâm cánh tay Đậu Đậu, “Sư… sư thúc, người không muốn biết à?”

Đậu Đậu, “Bây giờ em cũng muốn biết rốt cuộc con ma kia đã nói lúc nào.”

Mặc dù bọn họ là đạo sĩ bắt yêu tay mơ, nhưng không có đạo lý một con ma vừa mới chết mà bọn họ lại không nghe được lời nói của ông ta. Bọn họ đâu có vô dụng như vậy chứ!

Yêu Nghiệt nhìn thấu thâm ý trong mắt cô, sờ mũi, khuôn mặt trở nên nịnh nọt trong nháy mắt, “Không vô dụng, làm sao vợ anh có thể vô dụng được chứ? Ngược lại còn cực kỳ lợi hại ấy chứ!”

Nhất là thuật cưỡi ngựa!

Lần nịnh bợ này Đậu Đậu xem như là miễn cưỡng thỏa mãn, cô hừ nhẹ một tiếng, nói, “Nói mau, ông ta nói cho anh biết lúc nào hả?”

“Lúc ý kiến của em và Tên Ngốc không thống nhất nhau. Có điều, lúc ấy anh không liên hệ Vạn Tu Viễn này và Vạn Tu Viễn kia với nhau. Sau đó anh suy nghĩ một chút, triều phục thời Mãn Thanh không phân nam nữ, thực lực lại không thể khinh thường thì chỉ có thể là gã ta mà thôi.”

“Gã ta là ai vậy ạ?”

“Vì sao ông ta nói mà em và Tên Ngốc lại nghe không được hả?”

Hai người đặt câu hỏi cùng lúc, nhưng trọng điểm được chú ý lại hoàn toàn không giống nhau.