Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 814: Cái mầm đậu này rốt cuộc là làm sao vậy? (2)

Mẹ nó, như vậy thì phải làm đến bao nhiêu bình sữa rửa mặt chứ!

Không được rồi, thế giới của người có tiền, e rằng cô nhất thời không thể hiểu được.

Có điều cô cũng không xác định mục tiêu quá lớn, có thể nuôi một gia đình bốn người trang trải cuộc sống hằng ngày là được rồi.

Còn về vấn đề đầu nguồn gì đó, có Lão Cửu nhà cô ở đây, còn đầy linh dược linh thảo đây này! Bằng lái xe còn lấy được, đều là đồ trong nhà, cho nên không dùng thì phí mất.

Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt gật đầu nói, “Nghe em hết.”

Sau bữa cơm tối, Đậu Đậu về phòng trước đây của cô ngủ một giấc. Tắm xong đi ra ngoài, không gian đã bị cha của bọn trẻ lật làm uốn éo, hai đứa trẻ ngoan ngoan ngồi trên giường chơi đồ chơi, tên yêu nào đó thì tựa vào thành cửa nhìn cô.

Đậu Đậu cảm thấy có chút kì quặc, “Nhìn em làm gì?”

“Đẹp!”

“… Sau đó thì sao?”

“Nếu em đã đẹp như vậy, đêm nay chúng ta vẫn nên lái xe thì hơn.”

“… Ha ha.”

Đậu Đậu lấy máy sấy sấy tóc, kéo ghế ra ngồi xuống, không hề muốn để ý đến Yêu Nghiệt.

Yêu Nghiệt chầm chậm tiến đến gần, mổ một cái vào cổ cô, vô ý nhìn mắt cá chân bên phải lộ ra của cô.

Bên trên đó vốn có ba lá Nhiễu Lan Đằng giờ đã biến thành một lá, yên lặng bình thản nằm dưới da cô, giống như đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.

Trong lòng Yêu Nghiệt có một phỏng đoán rất mạnh dạn, Nhiễu Lan Đằng không phải vì song tu xong mới phát triển. Hôm đó khi hắn đón cô trở về từ Cục bắt yêu, với tình hình biến động như thế, lại không làm phương pháp phòng ngự nào mà nhành Nhiễu Lan Đằng này vẫn không hề có một chút động tĩnh gì.

Còn nữa, trước đó hắn dùng cơ thể của Sở Minh Hiên, Nhiễu Lan Đằng trên chân cô lại đột nhiên mất đi một cánh!

Lẽ nào…

“Vợ, em yêu anh không?”

Yêu Nghiệt đột nhiên lên tiếng, Đậu Đậu nhìn hắn một cách khó hiểu, “Đương nhiên rồi.”

Yêu Nghiệt nhìn Nhiễu Lan Đằng không hề có chút động tĩnh nào một cái, lại hỏi, “So với trước đây thì sao?”

Đậu Đậu tắt máy sấy tóc, chăm chú nhìn Yêu Nghiệt một lúc, nói, “Yêu hơn ngày xưa.”

Yêu Nghiệt không nói gì, lặng lẽ nhìn chằm chằm mắt cá chân Đậu Đậu.

Đậu Đậu mơ màng không hiểu gì, vừa định hỏi hắn trúng gió gì thì mắt cá chân đột nhiên đau nhói.

Yêu Nghiệt cau mày, nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, nhìn mầm non đó hút máu biến thành màu đỏ rồi trồi lên một lần nữa từ thân. Sau khi lá mọc ra, tụ lại một chỗ với cái lá trước đó thì nhanh chóng trút bỏ màu đỏ thẫm thay vào đó là màu tím tím xanh xanh, giống y hệt với chiếc lá khi nãy.

Quả nhiên, hắn đoán không nhầm.

Cây Nhiễu Lan Đằng này không phải dựa vào linh lực của vợ để sinh trưởng. Thứ có thể khiến nó sinh trưởng, là yêu…

Đậu Đậu đau đớn, mãi một lúc sau mới giơ tay ra xoa xoa mắt cá chân.

“Cái mầm đậu này rốt cuộc là làm sao vậy? Cái lá này lúc thì mọc thêm lúc lại thu về, có phải là bị điên không?”

Đậu Đậu nói như đùa bỡn xong, thoáng nhìn thấy sắc mặt Yêu Nghiệt nghiêm trọng, ngay lập tức cũng biến thành nghiêm túc, “Sao thế? Lẽ nào cái mầm đậu này có gì không bình thường sao?”

Yêu Nghiệt lắc lắc đầu, “Không có gì, thực sự giống như bị điên rồi!”

“Vậy sắc mặt anh sao lại khó coi thế?”

“… Không ai muốn trên cơ thể của vợ mình lại có một thứ vật sống không thuộc về bản thân.”

Đậu Đậu suýt chút nữa thì bị một ngụm nước bọt làm cho nghẹn chết, thuận thế đá vào chân Yêu Nghiệt một cái, hoàn toàn nổi điên, “Câm miệng!”

Nghe xem hắn đang nói cái gì vậy chứ?

Không ai muốn trên cơ thể của vợ mình lại có một thứ vật sống không thuộc về bản thân.

Hắn như vậy là muốn thăng thiên à!

Gặp phải người đàn ông như vậy, không phải nói gì nữa, cô phục.

Thấy Đậu Đậu hiểu lầm, ánh mắt Yêu Nghiệt ý vị sâu xa, “Thứ anh nói đến là Nhiễu Lan Đằng. Vợ, em nghĩ đi đâu thế? Hả?”