Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 352: Hai vị sư thúc sẽ không đi tìm thiếu soái chứ? (2)

Sau đó Hà Chính Trực lập tức đi ấn chuông cửa, để lại tên ngốc đang mang vẻ mặt mờ mịt. Ngay cả chị Hà cũng có thể tra được địa chỉ của sư thúc, thế thì Thiếu soái muốn tìm được sư thúc quả thật là quá dễ dàng rồi còn gì! Hắn ta không biết thân phận thật sự của sư thúc thì còn được, nếu như biết, chẳng phải là hai vị sư thúc kia rất nhanh có thể tìm tới cửa à?

Nếu như sư thúc bị mang về núi Đạo Vương vậy sư thúc công nhất định sẽ rất tức giận. Nếu như sư thúc công tức giận, thế thì người nhất định sẽ không khống chế được lực lượng hồng hoang trong cơ thể mà đi hủy diệt thế giới!

Không dám nghĩ nữa, vừa nghĩ một cái thì đã cảm thấy thật là đáng sợ!

Tên ngốc sợ run cả người, vội vàng theo sát Hà Chính Trực. Cậu phải nói cái phát hiện này cho sư thúc mới được.

Hà Chính Trực chưa bao giờ là một người biết khách khí, vừa vào cửa thì lập tức tự giác tìm ghế sô pha ngồi xuống. Vẻ mặt Đậu Đậu không khác gì tên ngốc lúc nãy, trên cơ bản có thể dùng vẻ mặt mờ mịt để hình dung, “Làm sao mà chị tìm được nơi này vậy?”

“Sao thế, không chào đón chị à?”

Hà Chính Trực bưng ly trà trước mặt lên uống một hớp, sắc mặt Đậu Đậu lập tức trở nên rất xoắn xuýt. Cô có nên nói cho chị ấy biết chén trà kia là chén mà trứng nhà cô mới vừa dùng để tắm không hả?

Tiểu Viên Viên nhà mình quả thực quá biết hưởng thụ, từ lúc lăn một vòng ở trong thùng rác thì lại trở nên cực kỳ thích chơi đùa thích ầm ĩ thích lăn qua lăn lại. Mấy ngày nay nó không chỉ ngâm nước ép trái cây, sữa tươi, canh xương, mỗi lần ngâm nước xong còn phải tắm bằng nước chè. Chậc chậc chậc, nếu nhóc này mà phá xác, không biết sẽ có dạng Tiểu Yêu Nghiệt gì chui ra đây? Cái này quả thật đã tạo thành một sự đối lập rõ ràng với trứng Tiểu Biển mà!

Trứng Tiểu Biển ngoại trừ lúc đầu bị cô hoài nghi là không được đầy đủ dinh dưỡng thì mở miệng lưu loát gọi mấy câu ba mẹ ra, thời gian còn lại đều ngoan ngoãn ở một bên không nói lời nào. Không phải là nó bị chứng tự bế đấy chứ?

“Không phải chứ? Vừa nãy chị chỉ nói như vậy mà em thật sự còn suy nghĩ nghiêm túc như vậy à?”

Hà Chính Trực vừa mở miệng, Đậu Đậu hoàn hồn, “Không có, hoan nghênh. Em chỉ đang suy nghĩ, làm thế nào mà chị tìm được đến nơi này thôi mà.”

Hà Chính Trực đặt chén trà xuống, “Đương nhiên là tra bất động sản trên danh nghĩa của em rồi. Cha chị là Thị trưởng, chút chuyện nhỏ này vẫn có thể làm được. Nhưng mà tại sao em lại ở tại nơi này vậy? Thuận tiện cho việc đến trường à?”

Đậu Đậu gật đầu, “Ừ.”

Cô quên mất Hà Chính Trực chính là thiên kim của nhà Thị trưởng thành phố, muốn kiểm tra bất động sản trên danh nghĩa của cô cũng dễ như trở bàn tay.

“Chị tìm em có chuyện gì không? Còn nữa, bất động sản dưới danh nghĩa của em, người nào cũng có thể tra được sao?”

“Chị tìm em… tất nhiên là không phải rồi. Làm sao có thể tùy tiện tra được bất động sản cá nhân của em được, vậy thì quá không an toàn!”

Hà Giai Y vốn muốn nói là tìm em thảo luận một chút đại kế làm ngực to ra, nghe thấy câu sau của Đậu Đậu, vội vàng đổi giọng giải thích.

Đậu Đậu thở phào, “Vậy là tốt rồi!”

“Khụ, Đậu Đậu, em không giận chị chứ? Chị xin thề, chị chỉ muốn tìm em nhưng lại không tìm được, lúc này mới tra bất động sản của em. Chị tuyệt đối không có ác ý, cũng tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài!”

Đậu Đậu, “... Em cũng không có ý này, chỉ là gần đây đắc tội nhiều người quá, sợ người ta gửi lưỡi dao cho em.”

Hà Giai Y vừa nghe thấy thế lập tức nở nụ cười, “Đậu Đậu, em thật hài hước!”

“Đến tìm em có chuyện gì vậy?”

“Chị tới tìm em… Oh my God tại sao anh lại ở trong nhà Đậu Đậu vậy? Anh không có nhà à?”

Anh không có nhà à?

Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, âm thầm dựng ngón cái lên khen Hà Chính Trực, sau đó lặng lẽ nhìn Yêu Nghiệt, muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào.

Nhưng mà Yêu Nghiệt chỉ nhướn mày, “Nghe nói gần quan được ban lộc, vì vậy tôi sẽ ăn bám.”

“Phụt!”

Hà Chính Trực phun trà, trợn mắt hốc mồm một hồi, chắp tay bày tỏ, “Tại hạ xin thua!”

Sau đó lại bắt đầu nói đến chuyện chính, “Đậu Đậu, chị tới tìm em là muốn học hỏi một chút làm thế nào mới có thể thành thanh mai trúc mã được.”