Đậu Đậu thầm nghĩ, dù sao cô cũng cảm thấy Mạch tướng quân không phải là duyên phận của mẫu thân cô, bây giờ cắt bỏ duyên phận, ngược lại cũng là một chuyện tốt. Cho nên, vấn đề tới rồi. “Anh, mẹ thế nào rồi?” Đậu Đậu vừa gọi anh, Mạch Truy Mạch Lăng đồng thời ngẩng đầu lên. Mạch Truy thấy không phải là Đậu Đậu nhìn anh ta liền nhanh chóng cúi đầu, cười tự giễu một tiếng. Mạch Lăng ngẩn ra một chút, sau đó liền nói, “Mẹ đang ở trong cấm địa, đã có ba lá rồi, sợ rằng còn phải mất mấy trăm năm nữa mới tu thành hình người.” Được như vậy là do sau khi Đậu Đậu làm Ma quân đã dùng rất nhiều đất thánh cho bà ấy. Đậu Đậu ừ một tiếng, sau đó yên ổn ăn xong cơm, một nhà bốn người trở về Ma cung. Thật ra cô muốn hỏi Hoa Hạo Vũ thế nào rồi, trước kia cô đã quyết định đút phân bón ruộng giải cổ trùng cho anh ta, sau đó vì chuyện thành hôn nên trễ nải. Có điều cô thật sự không dám hỏi trước mặt Yêu Nghiệt, cô luôn có một loại dự cảm vô hình, nếu như cô hỏi, đợi đến buổi tối sẽ rất thảm. Nhưng cho dù cô không hỏi, đến Ma cung, Hoa Hạo Vũ cũng vẫn đợi ở đó. Anh ta cảm thấy mình rất uất ức, hiếm khi thích một con ma, thế mà con ma kia lại gả cho Thần tộc. Thần tộc kia càng đáng ghét hơn, còn ban bố chế độ một vợ một chồng gì đó làm cho anh ta không thể không bỏ đi niệm tưởng vào cung làm một nam phi của cô. Đúng là tức chết mà! Cho nên hôm nay vừa nghe thấy quần ma hóng chuyện nói cô trở lại, anh ta không nói hai lời liền sửa sang lại dung mạo của mình vào cung. Anh ta cảm thấy anh ta là người có hy vọng nhất trong bảy ma tinh! Trừ anh ta ra, Mạch Truy lấy vợ có con trai trưởng rồi, Diệp Vô Song què chân, Bạch Dạ chính là một lãng tử đi qua vạn bụi hoa không dính một chiếc lá, Trợ Nghiêu một lòng một dạ làm quan cai quản Ma tộc, Bích Long thì bất nam bất nữ, chỉ có Hoa Tú Chiêu Nhiên coi như sạch sẽ nhưng lại là con trai của Ma quân trước. Cho nên, chỉ có anh ta là thích hợp nhất! Mặc dù anh ta có không ít thị thiếp, nhưng anh ta đã thôi tất cả rồi. Mà anh ta cũng đẹp trai lắm chứ! Cũng không phải không hiểu phong tình, lại không hề bất nam bất nữ, nên anh ta thích hợp nhất! Nhưng Hoa Hạo Vũ quên mất rằng anh ta cũng có không ít con, mặc dù không phải là con trai trưởng, nhưng với năng lực sinh con của Hoa gia, con trai của anh ta không có mười cũng có tám đứa! Vì vậy, không bao lâu, Đậu Đậu đã mang theo phân bọn ruộng tới cứu anh ta rồi. Đương nhiên cô vẫn không tự mình động thủ, cô đang xoắn xuýt, ông chồng mới của cô đã biến ra một đám người gỗ, sấm rền gió cuốn làm chuyện này. Xong chuyện rồi hắn vung tay lên dọn dẹp hiện trường, nhanh đến nỗi Đậu Đậu căn bản không nhìn thấy con cổ trùng lớn bằng hạt đậu kia. Hoa Hạo Vũ nôn xong nôn đủ rồi được Đậu Đậu dặn dò cung nữ đi lên khiêng xuống tắm rửa, chỉ một lát sau, anh ta đã nhợt nhạt lảo đảo chân nam đá chân chiêu chạy mất. Anh ta cảm thấy anh ta thật sự quá ngu xuẩn, thế mà lại làm nhiều chuyện mất mặt vì Mạch Phi như vậy. Nghĩ xem Hoa Tứ thiếu quyến luyến bụi hoa nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngã nhào trên người người khác! “Này, Tứ thiếu, ngươi đi đâu thế? Sao ngươi lại khóc?” Bạch Dạ không hiểu hỏi ra lời, nhưng chỉ được Hoa Tứ thiếu ném cho một câu cần ngươi lo chắc! Bất đắc dĩ y chỉ có thể lắc đầu, than thở, “Haiz, lại là một tình lang si tình, thấy người ta hòa thuận vui vẻ liền tức đến phát khóc.” Đậu Đậu nghe câu này của y khóe miệng giật giật, “Đi theo anh ta xem xem, nói không phải ta cố ý, muốn trách phải trách Mạch Lăng, là anh ta ra tay. Chuyện cổ trùng này ta cũng mới biết thôi.” Bạch Dạ ngẩn ra một chút, sau đó hóng hớt không sợ lớn chuyện đi ngay. Đậu Đậu thở dài, láng máng nhớ trước kia hình như cô đã đồng ý với cổ bà để cho bà ta vào lại luân hồi, thế là bèn nhìn Yêu Nghiệt một cái.