Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1620: Em đừng khóc… anh đi! (2)

Cô còn có thể làm gì? Cô có thể lựa chọn thế nào?

Một người là cô yêu, một người là người sinh ra cô…

“Điện hạ… em xin lỗi, em nghĩ chúng ta… chia tay đi…”

Đậu Đậu nói xong câu này, nước mắt không thể kìm nén được mà rơi lã chã, ngực cô rất đau, giống như là vỡ vụn cái gì vậy, gió lạnh thổi qua, cả người đều trống rỗng. Đến cả chỗ đau trên chân cũng không cảm thấy nữa.

“Vợ! Em tin anh đi, anh nhất định có thể tìm được!”

Yêu Nghiệt không cam tâm, túm chặt vai của Đậu Đậu, nhẹ giọng giỗ dành, “Em đừng sợ, rồi cũng sẽ có cách thôi…”

Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt chằm chằm, không nói gì, chỉ muốn nhìn hắn một lần cuối.

Có lẽ cô thật sự không còn duyên phận với hắn nữa, quay đi quay lại, vẫn là phải rời xa.

Cũng phải, bọn họ một người là thần, một người là ma, bọn họ sinh ra đã không thể ở bên nhau.

Nếu đã vậy, hắn còn đang do dự gì nữa?

Yêu phải một con ma được định trước là không có trái tim, thật sự cam tâm tình nguyện như vậy sao?

Cô là một con ma, cô có gì tốt chứ? Không cao không đẹp không xuất sắc, thậm chí ban đầu còn giống một đứa ngu ngốc nữa!

Rốt cuộc cô có gì tốt?

“Hoa Tú Khu! Giao đất Thánh ra đây! Nếu không… ta sẽ giết ngươi!”

“Điện hạ, anh đi đi, dù sao tìm được rồi, cứu được người rồi, chúng ta cũng sẽ không thể ở bên nhau…”

“Vợ?”

“Rõ ràng anh biết là em sẽ thành ma! Rõ ràng là anh biết… em sẽ thành ma…”

Đậu Đậu nói xong, nhìn Yêu Nghiệt một cái vô cùng cầu khẩn, “Điện hạ, coi như em xin anh có được không… em không thể giương mắt nhìn mẹ em đi vào chỗ chết được!”

“Nghe thấy chưa hả? Nàng ấy nói ngươi đi đi!”

Lời của Hoa Tú Khu dường như muốn khiêu khích, lúc này Yêu Nghiệt cũng chẳng thèm so đo với ông ta. Hắn chỉ không ngừng nói với Đậu Đậu, vẫn còn kịp, tất cả vẫn còn kịp.

“Vẫn còn kịp? Tiếp tục kéo dài nữa, vẫn còn kịp cũng biến thành không kịp nữa rồi.”

Một câu của Hoa Tú Khu khiến Đậu Đậu hạ quyết tâm đẩy tay của Yêu Nghiệt ra, “Anh đi đi, chúng ta không thể ở bên nhau được. Anh đi đi! Khụ khụ khụ khụ…”

Yêu Nghiệt từ từ thu tay về, giọng khản đặc, “Được… anh đi, em đừng khóc… anh đi.”

Đậu Đậu nắm tay thật chặt, móng tay cắm ngập vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cô tỉnh táo một chút, sau khi tỉnh táo rồi, cô đã nhịn không nói buột ra miệng.

Hắn không thể ở lại, cô cũng không thể đi theo hắn.

Cô không thể làm người bất trung bất hiếu được, không thể không cứu mẹ cô…

Ánh mắt thất thần rủ xuống, dù có thế nào thì cũng chỉ biết nhịn trong lòng mà thôi. Ai nói mẹ cô lâm vào vũng bùn như bây giờ, ai nói cô chỉ là một con ma bất lực?

“Vợ?”

Nghe thấy câu này, Đậu Đậu lập tức ngẩng đầu, trong đôi mắt vẫn còn mang theo ánh nhìn không thể kìm nén. Nhưng cô đã áp chế rất nhanh, lạnh lùng hỏi, “Sao thế? Điện hạ còn chuyện gì sao?”

“Bọn trẻ…”

“Em không cần!”

Cần để làm gì? Nếu như cô thật sự lãng quên rồi, hai đứa trẻ mà theo cô, không phải sẽ chịu khổ chịu mệt sao?

Yêu Nghiệt đã hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng đau đớn một hồi… Hắn hiểu ý của cô, nhưng hắn lại không thể không thuận theo cô, quay người biến mất trong mật thất.

Cũng được, chỉ cần trong lòng vợ không nỡ rời xa hắn, chỉ cần như vậy là đủ rồi…

Sau khi Yêu Nghiệt đi, Đậu Đậu mặt lạnh nhìn Ma quân một cái, “Quân thượng, bây giờ có thể đưa đất Thánh cho thần nữ chưa?”

“Không được, ta phải xác nhận hắn đi thật rồi đã.”

Ma quân nói như vậy, sắc mặt Đậu Đậu liền thay đổi, “Người nói lời không giữ lời!”

“Không, ta chỉ là cẩn thận mà thôi.”

Ma quân nói như vậy, rồi đi theo Yêu Nghiệt ra khỏi mật thất, nhìn theo Yêu Nghiệt tới khi biến mất nơi chân trời, lúc này mới lấy một cái hộp không trong tay áo ra, “Đi đi, chúng ta đi cứu mẹ nàng.”