Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1540: Bị cướp đi rồi? bị ai cướp đi? (2)

Mạch tướng quân không biết trong lòng mình giờ đang có cảm giác gì, có thể là thất vọng, có thể là thản nhiên, cũng có thể là không hề có cảm giác gì.

Ông ta chỉ biết rằng, Mạch Truy không phải là con trai ông ta, vậy thì chức vị thiếu tướng quân của nó cũng nên thay đổi rồi.

“Từ ngày mai trở đi, con sẽ đi biên giới, bắt đầu từ binh sĩ cấp thấp nhất.”

Mạch tướng quân bất ngờ lên tiếng, Mạch Lăng trầm tư một lúc rồi nói, “Con không muốn đi, con không thích.”

“Mạch Lăng! Con có biết con đang nói gì không?”

“Con biết, vậy nên con sẽ không đi. Tướng quân đại nhân, con trai cả của người mới phù hợp với đám ma đó, còn con, thường ngày chỉ biết dùng mấy trò thủ đoạn nham hiểm, tùy tiện làm một quan văn là được rồi.”

Lời của Mạch Lăng, Mạch tướng quân không thể không nói là không quen thuộc được.

Khi phu nhân Hoa Nguyệt vẫn còn, Hoa Dung từng nhắc nhở ông ta cũng để Mạch Lăng đi biên giới tập luyện. Cho dù xuất phát từ việc muốn biểu hiện bản thân mình độ lượng cũng được, muốn giở âm mưu kế hoạch gì thì cũng chẳng sao, Hoa Dung vừa nhắc đến thì Mạch Lăng vẫn phải đi.

Thế nhưng lúc đó nháo nhào chuyện Đậu Đậu đào hôn, trong lòng Mạch tướng quân buồn bực khó chịu, đừng nói là nhắc đến Đậu Đậu, đến cả nhắc Mạch Lăng, ông ta cũng đã giận dữ rồi.

Thế là ông ta liền đập ly trà, mạnh đến nỗi làm mấy đĩa thức ăn trên bàn đều bị bắn lên cao cả ba thước, “Đi cái gì mà đi! Không có nó thì thành phủ vẫn yên ổn, tùy tiện làm một quan văn khua môi múa mép chút là được rồi!”

Lúc đó Mạch Lăng nhẫn nhịn, biểu cảm thậm chí còn không thay đổi một chút nào. Anh ta biết rõ Mạch tướng quân thiên vị, vẫn luôn biết như vậy. Thế nên bất luận Mạch tướng quân nói những lời làm tổn thương đến anh ta như thế nào, đối với anh ta đều không có gì kì lạ.

Sau đó Hoa Dung hãm hại phu nhân Hoa Nguyệt, tiếp sau đó, tính cách của Mạch Lăng liền càng lúc càng u ám.

Bây giờ Mạch tướng quân nhớ đến anh ta?

Muộn rồi!

Thế nên anh ta ngay lập tức từ chối, còn dùng lời của Mạch tướng quân đánh vào mặt ông ta.

Trong nhất thời Mạch tướng quân gần như phát điên, đi đi lại lại mấy vòng liền, không nhịn được đập bàn, “Con nói linh tinh cái gì thế? Bảo con đi thì con cứ đi! Trước đây chẳng phải con rất muốn đi hay sao?”

“Trước đây? Người nói hơn một nghìn năm trước sao? Thật ngại quá, hơn một nghìn năm trước, nếu con là người thì đã đầu thai không dưới mười lần rồi. Chuyện của mười kiếp trước ai còn nhớ chứ? Người còn chuyện gì nữa không? Không có chuyện gì thì con về phòng ngủ đây, đừng có mong con sẽ túc trực bên linh cữu của vợ người! Bà ta không xứng!”

Nói xong quay người bỏ đi, tự nhiên phóng khoáng, không mang chút vướng mắc nào. Để lại Mạch tướng quân chết lặng tại chỗ nghiến lăng nghiến lợi, cuối cùng, vẫn là nhẫn nhịn.

Tiếp tục tức giận, có thể giết nó sao?

Ông ta chỉ còn lại một đứa con trai.

Còn về việc nó muốn hay không muốn túc trực bên linh cữu Hoa Dung… Tùy nó đi, có lẽ vẫn còn ghi hận chuyện năm xưa của Hoa Nguyệt.

Ông ta thừa nhận Mạch Phi nói đúng, bởi vì Hoa Nguyệt mà ông ta nơm nớp lo sợ bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm mới có cơ hội trừ khử bà ấy, để bà ấy đừng xuất hiện trước mặt ông ta làm ông ta chướng mắt nữa, sao ông ta có thể không động lòng chứ?

Cái ý tưởng này trước nay ông ta chưa bao giờ dám nghĩ đến, nhưng Đậu Đậu nhìn một cái thôi đã lôi nó ra ánh sáng rồi.

Ông ta có cảm giác không nơi dung thân, dường như phần xấu xa nhất của bản thân đã bị công khai trước mặt mọi người, hệt như không mặc quần áo, toàn bộ đám Ma tộc bất kể có liên quan hay không cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ.

Ông ta rất mâu thuẫn, vừa cảm thấy có lỗi với Hoa Nguyệt vừa cảm thấy tin tưởng Hoa Dung, giày vò đến cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Haizz…

Dù sao bây giờ hai người phụ nữ đã không còn nữa, con cái như thế nào, phải xem tạo hóa của bản thân chúng thôi.

Bản thân Quỳnh Lâm đã bị lôi vào vòng xoáy, còn về Mạch Phi… ông ta sẽ không giương mắt nhìn cô bước vào hang cọp.

Khi Hoa Dung còn sống vẫn luôn một lòng muốn Quỳnh Lâm làm Ma hậu, vậy ông ta sẽ…