Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1486: Anh không bổ đao đấy chứ? (2)

“Phụt.” Đậu Đậu không nhịn được bật cười.

Cười xong rồi nhân lúc Yêu Nghiệt đen mặt, cô nhón chân lên bất ngờ hôn lên má hắn một cái, khen ngợi trắng trợn, “Thật đáng yêu!”

Yêu Nghiệt, “...”

Hắn còn có thể nói gì nữa? Hắn còn có thể nói thế nào?

Phong thủy luân chuyển! Trước kia hắn luôn khen vợ đáng yêu dễ thương cái quỷ gì, bây giờ báo ứng đến rồi chứ?

Hắn nhớ vợ hắn luôn kháng nghị nói nữ sinh không cao không đẹp không xuất sắc mới có thể bị khen đáng yêu!

Lúc đó hắn làm gì nhỉ?

Lúc đó hắn căn bản không nghe! Nhìn cô nổi cáu còn vui vẻ, liên tiếp khen cô đáng yêu.

Bây giờ thì hay chưa? Người bị khen đáng yêu thành hắn rồi đây này!

Hắn phải hỏi xem rốt cuộc hắn không xuất sắc chỗ nào?

“Vợ, anh không cao à?”

Đậu Đậu không hiểu ra sao cả, “... Cao.”

Yêu Nghiệt thở phào, “Anh không đẹp trai à?”

Đậu Đậu tiếp tục ù ù cạc cạc, “... Đẹp trai.”

Yêu Nghiệt lại thở phào, hỏi, “Anh không xuất sắc à?”

Đậu Đậu, “... Xuất sắc!”

“Vậy em còn nói anh đáng yêu?”

“... Ha ha, là em nói tính cách.”

Tại sao hắn phải xoắn xuýt cái này? Quả nhiên tính cách của hắn đã thay đổi thành ấu trĩ rồi!

Được, vậy thì có vấn đề đây. Nếu như cô thành công xô ngã nam thần, há chẳng phải là tương đương với việc… lại có thêm một đứa con trai à?

Yêu Nghiệt, “...”

Hắn thừa nhận hắn thua rồi, nếu chơi tiếp, cô không sao, nhưng hắn thì tức chết trước!

Quả nhiên, cho dù cô làm Mạch Phi hay là làm Kim Đậu Đậu, công lực làm người khác tức giận vẫn không giảm so với năm đó...

Vì vậy Yêu Nghiệt quả quyết nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi tìm gì ăn đi.”

Quả nhiên Đậu Đậu rất dễ dỗ, nghe thấy thế lập tức gật đầu nói được. Dù sao trong vòng ba cũng không có sương mù, không bằng, “Bế con ra đi.”

“Ừ.”

Yêu Nghiệt đáp lời, sau đó bế hai đứa bé ra. Trong vòng nửa tháng đây là lần đầu tiên hai đứa bé thấy không khí trong lành như vậy, một đứa hớn hở ra mặt, một đứa mặc dù không nói gì nhưng cũng có thể nhìn ra được rất là vui vẻ.

Một nhà bốn người tìm được một cái hồ, câu cá ở đó, xiên lên nướng ăn.

Không có hai cái bóng đèn kia, Yêu Nghiệt cảm thấy tâm tình thoải mái, vui vẻ sắp bay lên luôn. Hắn cảm thấy bảo hắn ở lại đây cả đời hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Đương nhiên, phải là vợ hắn đồng ý ở cùng hắn.

Có điều vợ hắn sẽ không đồng ý đâu, sau khi trả thù giết mẹ thì có thể.

Sau bữa cơm tối, Đậu Đậu bắt đầu suy nghĩ chỗ ở.

Nửa tháng trước cô đều ngủ trong cung điện lớn của nam thần nhà cô. Chỉ tiếc không thể kéo nam thần ngủ chung, nếu không tuyệt đối là hoàn mỹ.

Bây giờ không có sương mù cũng không có bóng đèn, cắm trại dã ngoại dựng lều há chẳng phải là hữu tình hơn so với cung điện à?

Ừ, nhân cơ hội này nhào vào nam thần…

“Mẹ ơi! Ở đây có hoa, hoa thơm lắm, tặng cho mẹ này.”

Viên Viên hái được một bó cúc dại to, lắc cái mông chạy tới dâng vật quý, cái mặt già của Đậu Đậu đỏ lên, vội vàng nhận lấy nói cám ơn cục cưng.

Vừa rồi cô còn đang nghĩ cái gì? Bài học trước đó vẫn chưa đủ à? Chẳng lẽ cô còn muốn để cho con trai mình giải thích với con gái là mẹ không làm gì, mẹ chỉ là nhìn thấy cha ăn kẹo cho nên mới muốn ăn à?

Không không không, cô không muốn làm phụ huynh không biết xấu hổ như vậy.