Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1455: Thiếu tướng quân! không thể! (1)

Mạch Truy nói xong lời này, lập tức đứng đợi mũi tên nhọn đâm thủng lồng ngực của Đậu Đậu.

Nhưng không biết cổ bà nhô ra từ chỗ nào, cứng rắn chặn mũi tên kia lại, “Thiếu tướng quân! Không thể!”

Mũi tên nhọn xuyên thủng bên eo cổ bà, đâm vào sau lưng Đậu Đậu chính vị trí trái tim. Chỉ tiếc bị cản nên vẫn chưa làm tổn thương đến chỗ hiểm.

Đậu Đậu quay đầu lại nhìn bà già đã cứu cô, vẫn luôn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng mà cho dù cô có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể nghĩ ra được rốt cuộc tại sao lại thấy quen thuộc. Cổ bà lợi dụng điểm ấy, liều mạng cứu cô, tính đúng góc độ để không phải là điểm trí mạng.

“Bà à! Bà thế nào rồi?”

Đậu Đậu không nghi ngờ bà ta, chỉ thấy là cổ bà cứu cô, cẩn thận chịu đựng đau đớn, không dám động đậy. Mũi tên xuyên thủng thân thể của bà già kia, nếu như cô động thì rất có thể bà ta sẽ chết ngay lập tức.

Cổ bà bị cách làm của Mạch Quỳnh Lâm khiến trái tim rét lạnh, không muốn tiếp tục lăn lộn với phu nhân Hoa Dung nữa.

Trong nguyên tắc của cổ bà, đối đãi với kẻ địch phải không từ bất cứ mọi thủ đoạn nào, chuyện này rất bình thường, rất phù hợp với lẽ phải. Nhưng loại thủ đoạn này không thể dùng đối với người nhà. Nhìn thấy kết quả của Mạch Truy, dường như bà ta cũng nhìn thấy kết quả của chính mình.

Phu nhân Hoa Dung ngay cả con nuôi còn có thể vứt bỏ, huống chi một con cờ như bà ta?

Nghĩ như vậy, ngay cả chuyện phu nhân Hoa Dung từng hứa bảo vệ tính mạng của bà ta trước khi bà ta đi đến Nhân giới, hình như tất cả cũng đều là giả...

“Mạnh Bà! Tại sao bà lại muốn cản, vì sao không cho ta giết nó?”

Người chim đã rơi xuống đất, khó hiểu chất vấn Mạnh Bà, hy vọng Mạnh Bà cho anh ta một câu trả lời hoàn mỹ.

Thật ra Mạch Truy vẫn khá hơn phu nhân Hoa Dung, mặc dù lúc trước anh ta ở Nhân giới cũng từng nghĩ đến việc vứt bỏ Mạnh Bà là xong, nhưng cuối cùng cũng không nỡ ra tay. Mạnh Bà không ngờ người luôn luôn nói khế nhân chỉ là một quân cờ kia lại là một người có trái tim mềm yếu nhất.

Mạnh Bà yếu ớt nhìn Mạch Truy một cái, nhỏ giọng nói, “Đại… Đại công tử, người không phải là con trai ruột của phu nhân. Phu nhân đã... vứt bỏ người...”

Nói xong ngoẹo đầu, hoàn toàn “bất tỉnh”.

Đầu óc Mạch Truy trở nên trống rỗng, lời nói của Mạnh Bà như đang vọng lại.

“Người không phải là con trai ruột của phu nhân...”

“Không phải là con trai ruột của phu nhân...”

“Không phải là con trai ruột...”

“Này! Ngươi còn ngớ ra đó làm gì? Mau cứu bà vú của ngươi trước đi! Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì bà ta sẽ chết đó!”

Đậu Đậu la lên một câu, Mạch Truy kinh ngạc hoàn hồn, “Cứu… cứu như thế nào?”

Đậu Đậu cho anh ta một ánh mắt ngươi thật ngu ngốc, nói, “Trước tiên ngươi nên đỡ bà ta đã.”

“Ờ.”

Mạch Truy đỡ cổ bà, Đậu Đậu cẩn thận rút mũi tên ở trên vai ra. Phụt một tiếng, máu tươi phun ra, máu theo đường tên ngấm vào vết thương của cổ bà từng chút từng chút một.