Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1444: Đại ca con vừa sinh ra đã là thai chết. (2)

Ma hậu không thể có một ca ca không cùng huyết thống, không thể có một người mẹ lừa trên gạt dưới.

Nếu Mạch Truy không chết, nếu anh ta biết chuyện này thì anh ta nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện trợ giúp cô ta nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạch Quỳnh Lâm độc ác hơn, nắm chặt tay, ngữ khí kiên định nói: “Con biết làm thế nào rồi.”

“Biết là được rồi, con biết là được rồi.”

Phu nhân Hoa Dung thở ra, hồn bay phách lạc uống một ngụm trà, “Đỡ mẹ về nghỉ ngơi, mẹ mệt rồi...”

“Vâng.”

Mạch Quỳnh Lâm giống như trưởng thành trong một đêm, hành vi xử sự không còn trẻ con xúc động nữa, cô ta đỡ phu nhân Hoa Dung vào hậu viện, ánh mắt mang theo sự âm u.

Cổ bà thở dài, nhấc chân đi ra ngoài.

Phu nhân Hoa Dung cuối cùng vẫn chọn sai rồi…

Nếu là bà ta, bà ta sẽ chọn Mạch Truy mà không phải thứ bề ngoài yêu đuối nhưng lại lòng lang dạ thú này!

Tuy rằng Mạch Truy không phải con ruột của phu nhân Hoa Dung nhưng tâm tính anh ta tốt, không nhiều suy nghĩ như vậy. Nếu có thể có được Nhiễu Lan Đằng chín lá rồi xưng hùng, vậy tương lai nhất định cũng sẽ không quên phu nhân Hoa Dung.

Nhưng phu nhân Hoa Dung lại không rõ, cứ nhất định dựa vào con gái mình!

Đứa con gái kia của bà ta xác định là Nhiễu Lan Đằng chín lá sao?

Chờ mà xem, sớm muộn gì bà ta cũng gieo gió gặt bão. Con sói bà ta đích thân nuôi dưỡng chỉ vì vị trí Ma hậu mà vứt bỏ anh trai kia sớm muộn cũng sẽ có ngày quay lại cắn đứt cổ họng của bà ta. Đến lúc đó dù phu nhân Hoa Dung có hối hận thì cũng không biết tìm ai mà nói.

Mạch Quỳnh Lâm không giống Mạch Truy, từ nhỏ cô ta đã biết làm thế nào để lợi dụng sự yếu đuối của bản thân đi lừa gạt tình thương và đồng tình. Bao nhiêu năm nay, mỗi khi cô ta muốn ra tay với Mạch Phi, cuối cùng chẳng phải đều là Mạch Truy làm hộ sao?

Cổ bà cảm thấy bây giờ cũng là lúc tìm đường lui cho mình. Đi theo phu nhân Hoa Dung thì bà ta sớm muộn cũng sẽ xong đời.

Quyết tâm xong, cổ bà rời khỏi hiện trường, không dấu vết đi theo Mạch Truy, một đường đi về phía Tây.

Trên đường đến phía Tây, một chiếc xe ngựa chạy như bay, thị vệ thủ thành vừa muốn tra, một tướng sĩ đã chạy đến, “Này này này, cho đi cho đi, Thiếu tướng quân nói, hôm nay xe ngựa ra khỏi thành không cần tra xét!”

“Hả? Thiếu tướng quân nói? Đi, vậy các ngươi đi đi.”

Mặt sẹo mỉm cười, nói cảm ơn huynh đệ, giơ roi ngựa lên, “Cha!”

Xe vừa rời khỏi thành, hai tướng sĩ thủ vệ bắt đầu hóng hớt, “Này, khi nào thì Thiếu tướng quân lại lo cả chuyện thủ thành vậy?”

“Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Chắc là tân binh từ biên thùy đến đây nhìn trộm người nhà cũng nên, Quân thượng không cho phép tướng sĩ biên thùy trộm quay về Ma đô, cho nên...”

“À à, vậy sao? Ta nói mà, vừa mới nhìn tên mặt sẹo kia, nhìn thế nào cũng giống huynh đệ trong quân doanh đi ra.”

Hai tướng sĩ chém gió, trên cửa thành đã bước tới một con ma. Là Đại Vu Sư! Sao y cũng muốn ra khỏi thành?

Thôi thôi, Đại Vu Sư ra khỏi thành căn bản không cần cho phép, y có thể tùy ý!

Vì vậy bọn họ vẫn bất động, nói câu chào Đại Vu Sư là thôi.