Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1442: Con là con ông ta, ông ta có thể giết con sao? (2)

Ông ta không có tình yêu, có thể nghe đã là nể tình lắm rồi.

Nếu Mạch Quỳnh Lâm biết Ma quân nghĩ như vậy thì nhất định sẽ tức điên lên. Đáng tiếc cô ta không biết, cô ta lôi kéo Ma quân nói hồi lâu rồi mới lưu luyến không rời nhìn bóng dáng Ma quân mãi đến khi không còn mảnh góc áo nào.

Sau đó liền lập tức biến sắc mặt, nổi giận đùng đùng đi về truy vấn Mạch Truy, “Ca! Không phải huynh nói không thành vấn đề sao! Tại sao lại thế này?”

Mạch Truy, “...”

Xong lại chỉ vào Duyệt Nhi, “Muội hỏi cô ta đi, không phải lúc trước cô ta hầu hạ muội sao? Ta còn muốn hỏi muội dạy bảo nha hoàn của mình thế nào đây!”

“Duyệt Nhi? Sao đột nhiên ngươi lại nói cho cha ta! Ngươi bị làm sao thế hả?”

“Nô… nô tỳ không biết.”

Duyệt Nhi cũng thật vô tội, nhìn Tiểu Ngọc, lại nhìn Mạch Quỳnh Lâm, “Nô tỳ… nô tỳ… Đều là bà ta! Bà ta ngăn nô tỳ không cho nô tỳ đi tìm Mạch tướng quân nói, cho nên nô tỳ mới nghĩ Nhị tiểu thư đi ra ngoài làm chuyện gì không muốn người khác biết, vì thế lúc nãy mới…”

“Lúc nãy mới cái gì? Ta là cổ bà!”

Cổ bà không nhịn được liền nhảy ra khỏi người Tiểu Ngọc, chỉ vào Duyệt nhi hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ thở dài.

“Chuyện này cũng là tại ta, là ta không làm rõ thân phận nên mới làm Duyệt Nhi hiểu lầm.”

Cổ bà vừa nói vậy, Duyệt Nhi há mồm trợn mắt hoàn hồn lại, xong gật đầu vội nói mình có mắt như mù, còn xem người nhà thành người ngoài.

“Được rồi! Không nói chuyện này nữa. Truy Nhi, bây giờ con lợi dụng chức vị của con để cho thị vệ thủ thành cho qua đi! Còn nữa, đuổi theo giết chết Mạch Phi! Cho dù thế nào cũng không thể để cha con đưa Mạch Phi về!”

“Vâng!”

Mạch Truy ứng thanh, xong vẫn có chút chột dạ, “Mẹ, vạn nhất cha phát hiện…”

“Con đừng để ông ấy phát hiện là được! Hơn nữa, ông ấy phát hiện thì sao? Con là con của ông ta, chẳng lẽ ông ta sẽ giết con sao?”

“Vậy còn quân thượng bên kia?”

“Yên tâm, bên phía quân thượng đã có muội muội con, nếu ông ta muốn xử trí con thì vẫn cần bận tâm suy nghĩ. Không có chuyện gì đâu, việc cấp bách nhất bây giờ là diệt trừ Mạch Phi!”

“Biết rồi thưa mẹ, con đi đây!”

Thấy Mạch Truy sắp đi, cổ bà phất tay làm Duyệt Nhi và Tiểu Ngọc vừa tỉnh lại hôn mê, hỏi, “Phu nhân, người muốn bỏ công tử sao?”

“Đúng.”

“Vì sao?”

“Đại Vu Sư đã bắt đầu điều tra thân phận của nó, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đến lúc đó nếu Mạch Khanh biết, tình cảm vợ chồng nhiều năm của chúng ta chỉ sợ phải đi đến bước cuối. Ta phải giữ được vị trí Mạch phu nhân, cho nên nếu Mạch Truy chết ở biên thùy, sẽ là chết không đối chứng...”

Tay phu nhân Hoa Dung đặt trên ghế thoáng dùng sức, hơi hơi nhắm mắt thở dài, lại nhẹ nhàng buông lỏng, “Ta cũng không còn cách nào...”

“Đúng vậy, nuôi nhiều năm như thế, phu nhân với Đại công tử vẫn có tình cảm.”

“Mẹ, hai người đang nói gì thế? Tại sao… tại sao con không hiểu gì hết?”

Phu nhân Hoa Dung mở mắt ra, thở dài, “Thôi, chuyện đã đến nước này, mẹ cũng không giấu con nữa. Đại ca con... không có quan hệ huyết thống với con. Bây giờ con đã hiểu chưa?”

Mạch Quỳnh Lâm khiếp sợ lùi một bước, “Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Sao Đại ca lại không có quan hệ huyết thống với con được chứ?”

Cho dù Đại ca không phải con ruột của cha, cho dù Đại ca là do mẹ cô ta và người khác sinh ra thì cũng phải có quan hệ huyết thống với cô ta chứ!

Con trai thân sinh, sao mẹ có thể từ bỏ như vậy?