Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1419: Ăn vụng phải lau sạch miệng! (1)

Thánh thụ tồn tại đã không biết qua bao nhiêu xuân hạ thu đông, những thứ nó biết còn nhiều hơn một Ma tộc sống trên đời.

Phu nhân Hoa Nguyệt mai táng trong đó, lấy tư thái hồn phách mà may mắn nhìn thấy thụ hồn sống ngàn vạn năm kia. Thụ hồn nói cho bà, nếu bà đồng ý dâng thân thể cho nó làm chất dinh dưỡng, nó có thể nói cho bà biết một bí mật lớn vô cùng.

Từ đầu phu nhân Hoa Nguyệt không muốn. Nhưng thụ hồn chưa từ bỏ ý định, lặp đi lặp lại nhiều lần lại tăng thêm điều kiện, mãi đến lúc nói có thể đưa con gái bà về, lúc này phu nhân Hoa Nguyệt mới miễn cưỡng đồng ý.

Sau đó, bà đã biết được một truyền thuyết đã dần dần thất truyền...

“Này, cái cây này lớn thật, bao nhiêu năm rồi?”

Tu luyện buổi sáng dừng ở đây, Đậu Đậu mồ hôi đầm đìa, đi ngang qua một sân viện hoang vắng, đột nhiên bị đại thụ trong viện hấp dẫn. Đại thụ lớn vô cùng, cắm rễ dưới đất Thánh nữ các, thân cây sắp chiếm hết cả sân.

Đậu Đậu chưa từng thấy qua đại thụ lớn như vậy bao giờ, vừa định qua đó đã bị Đại Vu Sư ngăn cản, “Đây là thánh thụ, chưa được cho phép thì không được đụng vào! Hơn nữa bên cạnh là tàng thư các, bên trong cất chứa điển tịch quan trọng nhiều năm, nếu mà mất thì phải chịu trách nhiệm.”

Đậu Đậu, “... Được rồi.”

“Đi nhanh đi, buổi chiều còn chuyện khác phải làm.”

Đậu Đậu ừ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo Đại Vu Sư ra ngoài, vì cô quay lưng đi nên không hề biết, thánh thụ kia nhìn thấy cô thì lá cây đã rung lên.

“Vu Sư đại nhân, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”

Đậu Đậu đột nhiên mở miệng, Đại Vu Sư hơi nhíu mày, “Cô có thể gọi ta là Xuân Thu.”

“Này... không tốt lắm đâu.”

“Có gì mà không tốt? Ta không phải nam sủng của cô sao?”

“Phụt! Khụ khụ khụ khụ khụ...”

Đậu Đậu suýt bị nước miếng của mình làm sặc chết, phục hồi tinh thần lại thấy khó hiểu, “Vu Sư đại nhân, cho dù ta thật sự là gì kia, ngươi cũng không cần dùng gì kia đi?”

“Gì kia?”

“À... Ngươi hiểu mà, dù sao ngươi không cần nói ngươi là nam sủng của ta là được, ta sợ lắm!”

“Ừ, sau này không nói nữa.”

Đại Vu Sư vừa thốt ra câu kia, Đậu Đậu liền thở ra, sau đó Đại Vu Sư lại nói, “Vậy cô muốn gọi ta là gì?”

Đậu Đậu, “... Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện.”

“Cô hỏi đi, nhưng trước đó cô phải nói muốn gọi ta là gì đã.”

“... Dịch đại nhân? Dịch Xuân Thu? Dịch tiên sinh? Dù sao ta cũng không muốn gọi Xuân Thu.”

“... Tại sao?”

Tại sao? Y còn hỏi tại sao? Đương nhiên vì gọi Xuân Thu rất mờ ám rồi!

Nhưng Đậu Đậu sẽ không nói vậy, sau này cô còn trông cậy vào Đại Vu Sư giúp mình nữa, không thể đắc tội y được.

Vì thế Đậu Đậu im lặng một lát, quyết đoán cơ trí tìm được lý do, “Bởi vì gọi ngươi là Xuân Thu thì ta sẽ không nhịn được nghĩ đến chiến quốc. Tên này của ngươi thật sự rất có cảnh giới ha ha ha.”

“Vậy gọi Dịch tiên sinh đi.”

“Dịch tiên sinh, bây giờ ta có thể hỏi vấn đề của ta chưa?”

“Hỏi đi.”

“...”

“Hỏi đi chứ?”

Đại Vu Sư cổ vũ nhìn Đậu Đậu, mặt già của Đậu Đậu đỏ lên, “Thật ra... ta đã quên muốn hỏi gì rồi.”

Đại Vu Sư, “...”

Yêu Nghiệt, “...”