Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1290: Kim đậu đậu! cô đừng có giãy chết nữa! (2)

Đậu Đậu khí thế dâng trào, lời nói ra mạnh mẽ như đinh cắm xuống đất!

“Hôm nay, trước mặt mọi người, người hãy nói rõ ràng xem nếu như thật sự là Bạch Linh vu tội cho con, người sẽ xử lý cô ta thế nào?”

Sư thái Bạch Chỉ ngẩn ra, “Xử… xử lý?”

Từ đầu đến cuối bà ấy đều chưa từng nghĩ sẽ xử lý Bạch Linh. Cho dù Bạch Linh nói không đúng, cho dù Bạch Linh thật sự vu tội cho Đậu Đậu, vậy thì cũng đều là vì núi Vân Đài.

Không có gì là không đúng cả.

Không có gì là không đúng thì tại sao phải xử lý?

Vẻ mặt bênh vực người mình của sư thái Bạch Chỉ quá rõ ràng, đến nỗi lão già mất nết đập bàn đứng lên. “Đúng! Phải xử lý! Đứa bé người ta là tán tu, đúng là không có sư phụ không có ai che chở! Nhưng cũng không thể để cho các người bắt nạt như vậy được! Còn nữa, đồ đệ của bà lấy đồ đệ của tôi ra làm trò cười, nguyền rủa đồ đệ của tôi chết! Tôi nói cho bà biết! Tôi sẽ không để yên cho nó đâu!”

“Vân Tung! Bạch Linh không nguyền rủa đồ đệ của ông! Tôi tin nó!”

“Vậy ý của bà là nói đồ đệ của tôi chết rồi đúng không? Đồ đệ của tôi là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh! Bà nghĩ thử xem, bà dùng cái đầu heo của bà mà nghĩ thử xem! Thời gian này có ai có thể lấy được mạng nó hả? Nếu như nó thật sự chết rồi, tôi có thể không báo thù cho nó à?”

Sư thái Bạch Chỉ ngẩn ra, nhất thời cũng không nói lại được gì.

Vân Tung nói không sai, Kim Đậu Đậu là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh, trừ ngũ hành thiếu kim ra, thiên phú của cô thật sự là hoàn mỹ không thiếu sót gì. Cô đã là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh rồi, trên thế gian này có ai có thể lấy được mạng của cô chứ?

Cho dù có, Vân Tung có thể giấu cô ở trong hầm băng không báo thù cho cô à?

Cái suy luận này căn bản không thể đúng được!

Cho nên… Bạch Linh đang nói dối?

Sư thái Bạch Chỉ nhìn về phía Bạch Linh, Bạch Linh lập tức thề, “Sư phụ! Điều con nói đều là thật! Thi thể của Kim Đậu Đậu bây giờ đang để ở trong động băng! Nếu không tin, mọi người có thể đi xem xem!”

Sư thái Bạch Chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt Bạch Linh một lúc, hỏi, “Con chắc chắn chứ?”

“Con chắc chắn!”

“Được! Nếu đã như vậy, sư phụ tin con!”

Sư thái Bạch Chỉ nói xong, xoay người lại nhìn Đậu Đậu, “Nếu như điều đệ tử ta nói là thật, vậy cô hãy phế bỏ tu vi, từ nay làm một người phàm đi.”

“Nếu như điều cô ta không phải sự thật thì sao?”

Đậu Đậu hỏi ngược lại, trong mắt lóe lên sự ác liệt.

Sư thái Bạch Chỉ bị cô làm chấn động, hơi thất thố, sau đó liền nói, “Nếu như nó không nói thật, vậy ta sẽ thanh lý môn hộ, trục xuất nó khỏi sư môn!”

“Được!”

Lão già mất nết vỗ tay khen hay, nhưng Đậu Đậu chỉ cười thờ ơ, “Chỉ là trục xuất khỏi sư môn thôi à?”

Đậu Đậu vừa nói như vậy, ánh mắt sư thái Bạch Chỉ nhìn cô đã thay đổi trong nháy mắt. Nếu như ban nãy còn cảm thấy cô khôn ngoan được lòng người, vậy thì bây giờ cô chính là một con sói đội lốt cừu, chỉ cần hơi có chút không cẩn thận là sẽ để lộ ra cái răng sắc bén đáng sợ.

Cô giống Kim Đậu Đậu, quá giống!

Sư thái Bạch Chỉ tức giận run cả tay, “Ta đã nói trục xuất nó ra khỏi sư môn rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”

“Muốn thế nào?” Đậu Đậu bật cười, “Cô ta mở miệng là gây mâu thuẫn, tiền đặt cược của tôi chính là phế bỏ tu vi từ đây làm một người phàm. Nhưng cô ta chỉ bị trục xuất ra khỏi sư môn. Trục xuất ra khỏi sư môn, quay đầu trở lại vẫn có thể làm con dâu của bà, chuyện này đối với cô ta mà nói có thể tính là trừng phạt à? Công bằng một chút đi sư thái, cô ta cũng phải phế bỏ tu vi.”

Sư thái Bạch Chỉ bị nói trúng tim đen, không dám nhìn thẳng vào mắt Đậu Đậu.

Bà ấy thực sự đã nghĩ như vậy.

Cho dù trục xuất Bạch Linh ra khỏi sư môn thì Bạch Linh cũng vẫn có thể ở bên Lạc Lê, vẫn có thể trở về núi Vân Đài như thường.