Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1241: Cổ bà đang ở núi vân đài. (1)

Có điều theo những gì Tiểu Bạch nói, con ngươi đó của Tô Thính Tuyết, bác sĩ trong nước không có khả năng lắp trở lại, phải xuyên đêm đưa tới nước ngoài mới miễn cưỡng lắp trở lại được. Nhưng cũng không sử dụng tốt, căn bản không thể nhìn thấy đồ vật.

Đối với chuyện này, Đậu Đậu chỉ ha ha cười lạnh một tiếng, “Không phải vẫn hơn là lắp một cái mắt chó sao?”

Tô Thính Tuyết nhất định đã làm chuyện gì đó đặc biệt có lỗi với Đậu Đậu, nếu không Đậu Đậu chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Vậy nên…

“Tô Thính Tuyết đã làm gì vậy?”

“Cô còn nhớ mẹ cô ta trước kia đã làm Tô Thành Minh bị nhiễm cổ trùng không?”

Tiểu Bạch sững sờ, “Còn nhớ. Tô Thính Tuyết cũng làm như vậy sao? Đối với cô?”

“Ừ.”

“Vậy cô có bị thương không?”

Mặt Tiểu Bạch rất nghiêm trọng, Đậu Đậu thì lại bình thản, “Có, bây giờ vẫn còn trên mắt cá chân của tôi. Cô nói xem, tôi có thể thông cảm cho cô ta được sao?”

“Tại sao không dụ con trùng ra?”

“… Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi cũng phải biết đã chứ.”

Đậu Đậu rất vô tội, thấy Tiểu Bạch xào nốt món ăn cuối cùng, bèn giúp bê lên bàn. Sau đó cô ôm bọn trẻ gọi sư phụ kéo ông xã ra, thấy nét mặt Tiểu Bạch lo lắng, cô chỉ biết nói, “Không sao, trong thời gian ngắn sẽ không chết được. Cô mau đi đưa cơm cho Trương Khải Bình đi.”

Tiểu Bạch thở dài, nhìn Đậu Đậu một cái đầy lo lắng, xách cơm hộp ra khỏi phòng 912.

Khi đó Tên Ngốc vừa về tới, nhìn thấy biểu cảm đó của Tiểu Bạch, vào phòng liền hỏi, “Sư thúc, vợ Trương Khải Bình sao vậy? Sao lại có biểu cảm đó?”

Đậu Đậu gắp một miếng thịt nhét vào miệng, mí mắt chớp chớp, “Đại khái là lo cho tôi, sợ tôi chết.”

Đậu Đậu vừa nói ra câu này, Tên Ngốc liền rớt não, “Cái gì? Sợ người chết? Người làm sao chết được?”

Đậu Đậu, “… Vậy nên cô ấy lo bò trắng răng thôi.”

Tên Ngốc ngốc nghếch gật đầu, đã tin lời của Đậu Đậu. Đi hai ba bước tới trước bàn ăn, trước tiên chào hỏi sư tổ sư thúc công, sau đó ngồi xuống cầm đũa lên là ăn.

Đậu Đậu kinh ngạc sững sờ… Tên Ngốc thật không hổ là Tên Ngốc, bên trên cô nói ngược mà hắn không hề nghe ra!

Cũng là ngốc tới chính trực, ngốc tới thuần túy, ngốc tới vô cùng!

Có điều Tên Ngốc rất nhanh đã không còn ngốc nữa, vì ăn được một nửa đã thấy Mạch Lăng xuất hiện không hề báo trước, khiến Tên Ngốc kinh ngạc rơi cả đũa.

“Thượng Quan Lăng Mạch! Anh không phải là người? Không phải? Anh vào đây bằng cách nào? Phòng 912 này có kết giới của sư thúc công tôi mà!”

Thương Quan Lăng Mạch nhìn Tên Ngốc một cái, xác nhận cậu ta là một Tên Ngốc trí thông minh vô cùng thấp liền không có hơi đâu để ý cậu ta, tự tin bước tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, vừa khéo cướp mất chỗ ngồi của Tên Ngốc.