Nói một cách khách quan thì lời nói của Ân Quân câu nào cũng từ đáy lòng, mặc dù anh ta có mục đích khác nhưng anh ta cũng thật sự muốn cứu cô bé ra khỏi “biển lửa“.
Đáng tiếc là anh ta đã tìm nhầm đối tượng, cũng nhầm luôn cả trọng điểm.
Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ân Quân, để mặc anh ta tùy ý nói theo tưởng tượng quá đà của mình. Tròn một tiếng sau, ông chú lính đánh thuê đeo kính lắm lời không dễ dàng gì mới dừng lại được, khô miệng khô lưỡi giương mắt nhìn Bạch Hi Cảnh.
Nói thật thì nếu như đổi địa điểm, với tính cách của Ân Quân mà gặp phải trường hợp như thế này, anh ta đã sớm rút súng đánh cho tên cha nuôi mặt người dạ thú làm hại cuộc đời em gái trong sáng này, trực tiếp cướp cô bé về, sau đó bỏ đi rồi. Nếu như cô bé bằng lòng đi theo anh ta làm lính đánh thuê thì đương nhiên là rất tốt, còn nếu như không bằng lòng thì anh ta sẽ đưa cô bé tới một thành phố khác bắt đầu lại cuộc sống, làm gì có chuyện lãng phí nhiều nước bọt như vậy để thuyết giáo cái tên mặt người dạ thú này lâu đến vậy chứ!
Đáng tiếc, đây là thành phố S, có một Đại Thần siêu cấp bảo vệ, những người từ bên ngoài đến thì bất luận là rồng hay là hổ, cũng đều chỉ có thể cuộn tròn kêu meo meo, dám gây sự ư? Gọt chết mi!
Ân Quân âm thầm nguyền rủa, giương mắt nhìn Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh đẩy kính mắt, bình tĩnh mở miệng: “Nói xong rồi?”
Ân Quân gật đầu, Bạch Hi Cảnh nói tiếp: “Đến lượt tôi nói.”
Ân Quân đứng thẳng lưng, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Ông chú bỉ ổi nhà anh, não anh bị lừa đá rồi hả! Ông đây nuôi con gái có quan hệ quái gì đến nhà anh! Ông đây thích yêu chiều, cưng nựng con bé, giữ con bé lại bên mình thì làm sao nào? Đợi sau này con bé lớn tuổi rồi, ông đây còn có một đống tài sản kếch xù để lại cho con bé tiêu xài, anh ở đây lo lắng cái khỉ mốc gì hả đồ đần!”
Được rồi, Bạch Hi Cảnh trước giờ không phải người hiền lành gì, anh chỉ là đã quen với việc dùng thực lực để nói chuyện, dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thôi, nhưng điều này không có nghĩa là miệng lưỡi của anh không lợi hại. Trên thực thế, miệng lưỡi cay độc của Tiểu Sơn chính là bị anh ngày ngày chỉ bảo, luyện tập một cách vô thức mà có được. Đương nhiên, kể từ sau khi anh làm một người cha tốt nhị thập tứ hiếu thì Bạch Hi Cảnh đã rất nhiều năm rồi không nói những lời thô lỗ, nhưng hôm nay anh thật sự không thể nhịn được nữa.
Thế là, đồng chí Bạch Hi Cảnh gương mặt lạnh như núi băng, lạnh lùng phun ra những một loạt lời lẽ như trên từ giữa hai cánh môi mỏng, trực tiếp khiến đồng chí Ân Quân lắm lời như bị sét đánh. Lại nói cha à, anh là cha của người ta, lúc anh mắng người có thể thỉnh thoảng có chút biểu cảm được không hả!
Được rồi, cho dù trong lòng sấm nổi cuồn cuộn, Ân Quân cũng từ hai chữ “tài sản” nghe ra được chút đầu mối. Anh ta nghẹn họng nhìn trân trối: “Anh thật sự là cha của con bé sao?”
“Anh, nói, xem!” Nếu như còn không nhìn ra được thân phận của đối phương thì Bạch Hi Cảnh căn bản không có thời gian ở đây nói hươu nói vượn với anh ta.
Loại nghề nghiệp như lính đánh thuê, người có thể khiến Bạch Hi Cảnh nhìn trúng và ghi nhớ trong đầu thật sự không có mấy người. Rất trùng hợp ở chỗ, Ân Quân chính là một trong số những người đó.
Nghe giọng điệu đầy nguy hiểm của Bạch Hi Cảnh, nếu còn không hiểu thì đúng thật là kẻ ngốc. Ân Quân cười khan hai tiếng, lúng túng nâng kính mắt, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, xin lỗi nha, trông anh trẻ quá, thật sự là không giống... Tôi tên là Ân Quân, là một lính đánh thuê, chào anh!”
Bạch Hi Cảnh nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt mình, yên lặng trầm tư hai giây, căng thẳng vươn tay nhẹ nắm một cái rồi lập tức buông ra: “Bạch Hi Cảnh.”
“Ồ, hóa ra là ngài Bạch, xin chào... Hả? Bạch Hi Cảnh!!!”
Ân Quân trợn tròn mắt, mẹ kiếp, cái người mà anh ta phải đi tìm kiếm không biết bao nhiêu lần lại đang ở đuôi ngọn bấc đèn... Không đúng, dùng sai từ rồi, nên là đạp nát giày sắt mà vẫn không kiếm ra, cuối cùng lại tìm được mà không mất chút công sức nào... Hình như vẫn không đúng... Mặc kệ đi, Ân Quân lại một lần nữa nắm chặt tay của Bạch Hi Cảnh, nghiêm túc nói: “Ngài Bạch, danh tiếng của anh như sấm bên tai, tôi nghe danh anh đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền!!”
Bạch Hi Cảnh ghét bỏ nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, dùng sức thu tay về: “Anh Ân cũng danh bất hư truyền.”
“Hì hì, đâu có, đâu có.” Ông chú nọ cười một tiếng vô cùng bỉ ổi – Bạch Hi Cảnh quả quyết vươn tay che hai mắt của Tiểu Tịnh Trần lại. Cô bé đáng yêu nên cách tên quái gở này xa một chút, càng xa càng tốt, nếu không cẩn thận nhìn thấy gương mặt bỉ ổi kia thì phải về rửa mắt cho sạch.
Nhưng bất kể trong lòng Bạch Hi Cảnh có nhổ nước bọt như thế nào thì bề ngoài trông vẫn ung dung, bình tĩnh, lạnh lùng mặt liệt như vậy.
Ân Quân không phải là tên lính đánh thuê lợi hại nhất, cũng không phải là người có tiếng tăm nhất, lại càng không phải ông trùm lớn nhất, nhưng anh ta tuyệt đối là tên lính đánh thuê có tính người nhất, cho nên Bạch Hi Cảnh mới nhớ anh ta. Một người có thể vì chủ thuê người vô cớ muốn giết một thiếu nữ vô tội mà từ bỏ nhiệm vụ rồi giết chết tên chủ thuê người. Cũng có lẽ anh ta không phải là một lính đánh thuê hợp tiêu chuẩn, không có phẩm chất chuyên nghiệp coi khách hàng là trên hết của lính đánh thuê, nhưng anh ta tuyệt đối là một con người đạt chuẩn, có lương tri cơ bản nhất của con người.
Nói tóm lại, ấn tượng của Bạch Hi Cảnh đối với Ân Quân thật sự không xấu chút nào.
Cũng vậy, đối với Ân Quân thì ba chữ Bạch Hi Cảnh này chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, giống như anh ta - một người lúc nào lưỡi dao cũng nhuốm máu, bất kể lúc nào cũng có thể một đi không trở về, vị quân vương của thế giới ngầm cao cao tại thượng kia cách anh ta thật sự là quá xa, quá xa. Anh ta hoàn toàn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại có thể gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết này, còn cùng anh đối mặt nói chuyện. Quan trọng nhất là mình lại còn có ý đồ muốn dụ dỗ cô con gái cưng của nhân vật truyền thuyết này nữa.
Nhưng mà, sự yêu chiều bảo vệ của Bạch Hi Cảnh đối với con gái, và lời nói lạnh lùng cay độc kia trái lại đã kéo nhân vật trong truyền thuyết ở cao cao trên thần đài này xuống nhân gian rồi. Hóa ra anh ta cũng là một người cha bình thường biết lo lắng vì con gái, hóa ra anh ta cũng sẽ khua môi múa mép lúc nổi giận.
Ân Quân đột nhiên cảm thấy, hình như cha Bạch có chút ngốc nghếc ~ Phụt!!
Tóm lại, ấn tượng đầu tiên của hai người đối với đối phương đều không tồi, hai người mặt đối mặt, hữu nghị ngồi trên bàn ăn cọ sát một trận. Đương nhiên, phần lớn thức ăn đều bị nhét vào trong cái dạ dày như lỗ đen vũ trụ của bạn học Tiểu Tịnh Trần. Bắt đầu từ lúc món ăn lên bàn, khóe mắt khóe miệng của Ân Quân đều co giật không ngừng, anh ta vẫn còn nhớ cô nhóc này mới ăn hết hơn ba trăm tệ bánh ngọt hồi chiều, mà mới chưa được bao lâu, tại sao cô bé lại đối đến mức như nạn dân châu Phi rồi vậy!
Bạch Hi Cảnh đã sớm quen với dáng vẻ khi ăn của Tiểu Tịnh Trần, anh bưng ly rượu lên ra hiệu với Ân Quân, thu hút sự chú ý của ông chú bỉ ổi. Thân phận của hai người mặc dù khác nhau một trời một vực, nhưng đều là Boss, mặc dù một người là Boss cấp cao nhất, một người có thể coi là Boss tinh anh, nhưng xét trên phương diện nào đó thì vẫn rất có tiếng nói chung, đặc biệt là... giá trị võ lực của em gái!
Bạch Hi Cảnh chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tiểu Tịnh Trần đi làm lính đánh thuê, một việc nguy hiểm như vậy không thích hợp với con gái. Mà điều quan trọng nhất là, lính đánh thuê phải dùng súng, một cô bé có ám ảnh tâm lý với súng thì con vẫn nên quên đi thôi, con gái ạ!
Nhưng xét trên một phương diện khác, Bạch Hi Cảnh vẫn rất tán thành cho Tiểu Tịnh Trần đi trải nghiệm và học hỏi nhiều hơn, anh không muốn giam cầm con gái trong thành phố S, càng không muốn trói buộc cô bé bên cạnh mình, hạn chế tự do của cô bé. Đương nhiên bản thân Tiểu Tịnh Trần không cảm thấy đó là hạn chế, chỉ cần có thể ở cùng với cha thì cô bé đã thấy rất vui rồi. Nhưng đừng quên mục đích Phương trượng sư phụ đưa cô bé xuống núi là để làm gì.
Hòa nhập vào hồng trần mới có thể nhìn thấu hồng trần – Bạch Hi Cảnh lúc mới bắt đầu còn tin tưởng lời của Phương trượng sư phụ như vậy. Nhưng khi anh chứng kiến lực phá hoại của Tiểu Tịnh Trần, chứng kiến chứng thiếu hụt nhân tính của cô bé, chứng kiến dáng vẻ đáng sợ khi cô bé mất khống chế mà bùng nổ, anh mới thật sự hiểu, điều mà Phương trượng sư phụ mong muốn không phải là để cô bé nhìn thấu hồng trần mà là để hồng trần biến thành sợi dây ràng buộc cô bé, khiến tình cảm con người đồng hóa thú tính ngày càng điên cuồng của cô bé.
Đáng tiếc, bởi vì Bạch Hi Cảnh quá mức bảo vệ, cho nên việc này rõ ràng là rất không thành công. Tiểu Tịnh Trần đã xuống núi được mười ba năm, người có thể khiến cô bé ghi nhớ trong lòng cũng chỉ có mỗi người cha Bạch Hi Cảnh này thôi, đến ngay cả Vệ Thủ và Tống Siêu đã đồng hành bên cạnh cô bé mười ba năm cũng chưa chắc đã có thể gọi được cô bé về khi cô bé mất đi lý trí.
Sự việc của Lạc Vũ Đình đã gióng lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng Bạch Hi Cảnh. Khi đó Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn bùng nổ, nếu không thì cô bé tuyệt đối sẽ không ra tay muốn giết chết Lạc Vũ Đình, càng không thể nào động thủ với Đại Sơn, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều muốn đòi mạng. Bạch Hi Cảnh căn bản không dám tưởng tượng nếu như hôm đó anh không đến kịp thì sẽ xảy ra chuyện gì, cũng có thể Đại Sơn thật sự sẽ chết. Sau đó khi Tiểu Tịnh Trần tỉnh táo trở lại, phát hiện ra mình đã giết người, thật sự phá sát giới thì cô bé không thành ác ma thì chính là thành Phật.
Đây hoàn toàn là một vòng tuần hoàn chết!!
Bạch Hi Cảnh càng nghĩ lại càng cảm thấy nhức đầu, anh thật sự không biết nên làm thế nào với con gái mình nữa.
Bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc trong không khí hữu nghị, Ân Quân không thể thuyết phục Bạch Hi Cảnh cho Tiểu Tịnh Trần làm lính đánh thuê. Bạch Hi Cảnh cũng không hoàn toàn cự tuyệt chuyện này, những thứ mà anh phải suy nghĩ thật sự là quá nhiều, anh chỉ muốn cho con gái những thứ tốt đẹp nhất, chỉ có điều chữ “tốt” này hiện tại hình như lại phải xây dựng lại từ đầu rồi.
Buổi tối về đến nhà, Tiểu Tịnh Trần tiếp tục giày vò bốn con thú cưng. Đám thú cưng khổ không tài nào kể xiết, cả căn phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết thê lương vọng ra từ nhà tắm.
Bạch Hi Cảnh ngồi trên sô pha, nghe lời dạy dỗ yêu thương của Tiểu Tịnh Trần với bốn con thú thì cười vui vẻ, dường như tất cả phiền não đều không còn tồn tại. Đúng vào lúc anh đang vui vẻ thì điện thoại vang lên. Bạch Hi Cảnh sờ điện thoại, vừa nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, là một dãy số lạ, anh không khỏi bất ngờ. Thời đại này còn có người lạ dám gọi điện thoại cho anh sao??
“Alo?”
“Alo, xin chào, ngài Bạch, tôi là Đẳng Thập.”
Đối phương trực tiếp báo tên, con ngươi của Bạch Hi Cảnh đột nhiên co lại, lông mày khẽ động: “Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai!” Bắt chước bộ dạng của Ân Quân!
“Ha, tôi cũng vậy, ngài Bạch! Anh không tò mò là tại sao tôi lại chủ động gọi điện thoại cho anh sao?” Đẳng Thập híp mắt cười như một con hồ ly.
Bạch Hi Cảnh ngồi bắt chéo chân, bình tĩnh nghịch chiếc cúc vàng trên tay áo, khóe miệng cong lên: “Anh sẽ chủ động nói thật với tôi thôi, tại sao tôi phải tò mò chứ!”
“Ha, đúng vậy, võ công của Bạch tiểu thư tốt như vậy, đột nhiên lại bùng nổ, e rằng anh rất đau đầu nhỉ.”
Đẳng Thập làm bộ như lơ đãng nói, ngón tay đang nghịch cúc áo của Bạch Hi Cảnh hơi ngừng lại, nguy hiểm nheo mắt lại: “Anh muốn nói gì?”
“Không có gì, chỉ là, ngài Bạch à, anh cho rằng phong tỏa thành phố S như một chiếc lồng sắt thì thật sự có thể bảo vệ con bé sao. Nói thật thì tôi không hề có ý định vào thành phố S để tìm con bé. Hay là anh đánh cược với tôi một ván đi, không đến nửa năm, anh chắc chắn sẽ phải chủ động đến cửa cầu xin tôi.” Giọng nói của Đẳng Thập nhẹ tựa mây bay, tựa như chỉ đang nói một chuyện không hề quan trọng qua điện thoại.
“Ha…” Bạch Hi Cảnh khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Trong lòng Đẳng Thập hơi động, nói thật thì đừng nói là anh ta, đến ngay cả đặc khu quốc gia cũng không thể tra rõ được những quân bài chưa lật trong tay Bạch Hi Cảnh rốt cuộc có bao nhiêu. Nghe tiếng cười không hề quan tâm của Bạch Hi Cảnh, trong lòng Đẳng Thập không hiểu sao lại có chút sợ hãi. Thế là, anh ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, quyết định lại giáng thêm một đòn thật nặng: “Tôi biết Bạch tiểu thư là người duy nhất còn sống sót của thí nghiệm M1371, nhưng ngài Bạch này, anh có biết nguyên nhân cái chết trên những người bị đem ra làm vật thí nghiệm khác là gì không?”
Bạch Hi Cảnh hơi nhíu mày: “Rửa tai lắng nghe!”
Đôi môi của Đẳng Thập dính sát vào loa điện thoại, môi mỏng khẽ mở, nhả ra từng từ: “Chết, não! Tất cả bọn họ đều tử vong vì chết não.”
“Răng rắc” Chiếc Iphone 11 vỡ rồi, Bạch Hi Cảnh ngồi trên sô pha, cúi thấp đầu xuống, căn bản không nhìn ra được thần sắc. Anh chỉ yên lặng nhìn chiếc điện thoại đã vỡ thành các linh kiện trong tay, trầm mặc không nói.