Hoa Hạ là quốc gia đông dân nhất thế giới, dù cho diện tích lãnh thổ đứng thứ ba thì xếp hạng bình quân tài nguyên trên đầu người vẫn xếp phía sau trên bảng xếp hạng. Thế nhưng, ở căn cứ Kỳ Lân, Hoa Hạ dường như trở nên hoang vắng ít người.
Đi khắp khu căn cứ, nhà một tầng là công trình kiến trúc mà đâu cũng có thể nhìn thấy, nếu không thì là nhà 2 tầng, tất cả đều có diện tích mặt bằng lớn. Đường sá sạch sẽ rộng rãi, thừa chỗ cho bốn chiếc Land Rover chạy song song, hai bên đường cây xanh tỏa bóng, dưới bóng cây là bãi cỏ rộng hoặc sân huấn luyện, người đi lại đều là những chiến sĩ Kỳ Lân mặc quần áo huấn luyện.
Hai chiến sĩ Kỳ Lân bị gấu “bắt nạt” lúc trước một người là Thiếu úy, một người Trung úy. Bọn họ đều rất trẻ, bước từng bước lớn đi ở phía trước, mặt cười tươi chào hỏi những chiến sĩ đi qua, gặp người thân quen còn trêu chọc nhau một lúc, không hề tỏ ra nghiêm trang và thận trọng như bộ đội thông thường. Phí Khánh và Tiểu Tịnh Trần đi phía sau. Phí Khánh kích động như đi trên mây, mỗi khi nhìn thấy chiến sĩ Kỳ Lân ánh mắt cậu đều phát sáng tỏ vẻ sùng bái và ước ao. Còn Tiểu Tịnh Trần thì rõ ràng là rất bình tĩnh. Cô bé chỉ hiếu kỳ đánh giá xung quanh, không hề biết mình đang hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Nếu như hai người chỉ là chiến sĩ vượt qua tuyển chọn vòng đầu thì sẽ không có gì gây tò mò như vậy. Dù cho quân hàm của bọn họ chỉ là binh nhì cũng sẽ không khiến cho các chiến sĩ Kỳ Lân vây xem. Năm nào cũng đều có kiểm tra, bọn họ nhìn mầm non mới tới đâu có ít.
Thế nhưng, sau lưng hai mầm non này là một con sói xám trưởng thành cường tráng thì lại là một lẽ khác.
Tiểu Tịnh Trần nuôi Màn Thầu từ nhỏ đến lớn. Ở một nơi đầy nhân từ như chùa Bồ Đề, những kiến thức giáo dục căn bản của nó khá hoàn hảo, hơn rất nhiều so với Tiểu Tịnh Trần. Nó không sợ người chút nào, chỉ thong dong bước đi chậm rãi sau lưng Tiểu Tịnh Trần, cái đầu chậm chạp chuyển qua chuyển lại giống y Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt sói lạnh nhạt ôn hòa. Nếu không phải là cái đuôi cúp sau mông cụp xuống, không hề lắc lư theo chuyển động của cơ thể thì không mấy người tin rằng “thằng nhóc ngoan ngoãn” này lại là một con sói xám hung ác.
Từng chiến sĩ Kỳ Lân trên con đường đi bộ dưới bóng cây, trên bãi có rộng lớn hay trên sân huấn luyện nóng bức đều dừng công việc đang làm, quan sát một người một sói từ phía xa. Họ bàn tán xôn xao, cười có nói có, kinh ngạc cũng có. Do đồng chí Màn Thầu gây chú ý quá nhiều, Phí Khánh chỉ có thể làm nền, mà còn là tấm nền cơ động có cũng được không có cũng chẳng sao.
Thiếu úy và Trung úy dẫn theo hai mầm non và một con sói xám sải bước qua sân huấn luyện tiến thẳng đến khu nghỉ ngơi cách đó không xa. Giống như trại huấn luyện tân binh của binh đoàn 814, căn cứ Kỳ Lân cũng có khu ký túc chuyên phục vụ nhu cầu ăn ở ngủ nghỉ của binh lính được chọn.
Từng tòa ký túc bốn tầng tiêu chuẩn xếp thẳng tắp như những binh sĩ đang đợi kiểm duyệt, đây có thể coi là công trình cao nhất của khu Kỳ Lân. Những bức tường rất mới, đứng ở cửa ký túc cũng có thể ngửi thấy mùi sơn nhàn nhạt.
Đồng chí Trung úy dẫn Phí Khánh vào tòa số hai, đồng chí Thiếu úy đưa tiểu Tịnh Trần đến tòa một. Phòng ký túc được chia theo số thứ tự khi vượt qua kiểm tra. Người đến sớm nhất tất nhiên sẽ ở tầng 1, vì trong quá trình kiểm tra sắp tới, người ở tầng 1 sẽ chiếm không ít ưu thế trong trường hợp khẩn cấp, còn những người không may ở tầng 4 thì... tự cầu phúc cho mình thôi!
Đồng chí Thiếu úy đưa tiểu Tịnh Trần đến phòng 101 rồi nói: “Đây là ký túc nữ, trong quá trình tuyển chọn cô sẽ ở đây. Vì là lần đầu tuyển chọn nữ binh nên chỗ nào còn thiếu sót cô báo cho tôi. Tất nhiên, có thể bổ sung thiếu sót hay không thì phải dựa vào tâm trạng của tôi.” Nói xong còn nhe răng cười để lộ hàm răng trắng, cái nụ cười này sao lại gian manh gợi đòn đến thế.
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, im hơi lặng tiếng đi vào ký túc. Thiếu úy đầy thất vọng vuốt chóp mũi. Những chiến sĩ Kỳ Lân đi cắm chốt dã ngoại như anh có nhiệm vụ trong người, Đại đội trưởng yêu cầu trong một giờ đồng hồ phải khiến cho người mới đến tức giận, tranh chấp với bọn họ, nếu không chờ mà ăn măng trúc xào thịt đi. Thế nhưng cô bé này tỏ ra quá trấn tĩnh và lạnh nhạt, phải làm sao đây?
Cách tuyển binh của đội Kỳ Lân thực sự rất được coi trọng, đương nhiên, sự coi trọng này tùy thuộc vào sở thích và tính cách của Đại đội trưởng thời điểm đó. Tiết Quang Hàn chắc chắn là nhân vật cấp yêu quái. Nhìn vào địa điểm được chọn để khảo nghiệm cũng biết. Những loài mãnh thú hung ác trong rừng rậm nguyên thủy vốn khiến con người e sợ, tay không tấc sắt đối đầu với nỗi sợ thâm căn cố đế trong tiềm thức luôn là cách buộc con người thể hiện khả năng của mình xác thực nhất.
Điều kiện vượt qua khảo nghiệm đầu tiên không cố định, chỉ cần có điểm gì đó để cho nhóm quan sát trong quân doanh coi trọng thì sẽ được tham gia vào đợt tuyển chọn tiếp theo. Người chưa từng tham gia huấn luyện đặc chiến như Phí Khánh được đánh giá là có tố chất kém nhất, thế nhưng cậu ta lại may mắn là người đầu tiên vượt qua bài kiểm tra. Bởi lẽ, cậu ta đã chiến thắng được nỗi sợ hãi trong tiềm thức, liều mạng chiến đấu vì đồng đội xa lạ.
Mặc dù tiểu Tịnh Trần không phải là người đứng ra giải cứu chiến hữu sớm nhất, thế nhưng không chỉ một lần cô dễ dàng phát hiện camera trong rừng rậm. Hơn thế, cô bé có thể tìm ra bí mật của màn diễn “chiến sĩ đọ sức gấu ngựa” chỉ với việc uống một ngụm nước suối. Chính khả năng quan sát và khả năng nhận biết nhạy bén đã giúp cô bé nhận được sự đồng ý của nhóm giám sát và vượt qua thử thách vòng đầu.
Nếu nói thử thách đầu tiên là để kiểm tra năng lực thì việc vào ở ký túc chính là khảo nghiệm tính khí của người ứng tuyển. Chiến sĩ Kỳ Lân có thể hết sức trêu chọc người ứng tuyển mà mình dẫn dắt, bắt họ nổi giận, làm cho họ tham gia khảo sát khắc nghiệt tiếp theo với cảm xúc mãnh liệt nào đó. Những cảm xúc này có thể là căm phẫn, có thể là không cam lòng, cũng có thể là... hận thù!
Đồng chí Thiếu úy nhìn Tiểu Tịnh Trần đang xem xét khu ký túc, buồn phiền cào đầu, trong lúc lơ đãng thì thấy Màn Thầu. Ánh mắt anh ta rực sáng, chỉ vào nó nói to: “Động vật này không được ở đây, nó là thành phần nguy hiểm, cần phải nhốt lại theo dõi.”
Vừa nói anh vừa vẫy tay ra ngoài, ngay lập tức hai chiến sĩ ngồi xem diễn phía xa chạy đến, muốn bắt mang Màn Thầu đi.
Vì có Tiểu Tịnh Trần ở đây nên tính công kích của Màn Thầu xuống đến mức thấp nhất. Nó lạnh nhạt nhìn hai binh lính vây quanh mình, không hề cử động. Tiểu Tịnh Trần có chút khó chịu lấy tay đẩy một chiến sĩ ra, chắn phía trước Màn Thầu, mở to mắt đáp: “Không được nhốt nó.”
Sức của Tiểu Tịnh Trần khá mạnh, suýt nữa làm anh chiến sĩ nọ ngã xuống đất. Ánh mắt Thiếu úy vụt sáng nghĩ thầm, có cách rồi!
Anh ta nghiêm túc nhìn Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt sâu thẳm để lộ sự sắc bén, nói bằng giọng cứng nhắc lạnh lẽo: “Cô nói không được thì không được chắc, cô nghĩ đây là nhà mình à. Đây là căn cứ Kỳ Lân, các cô cậu đến để tham gia tuyển chọn, muốn làm công chúa hoàng tử gì đó thì cút ngay cho tôi, tôi không có thời gian hầu hạ mấy người.“.
“Tôi không muốn làm công chúa.” Tiểu Tịnh Trần thành thật trả lời. Cô bé rất chân thành tỏ rõ cách nghĩ trong nội tâm, không có ý chống đối đối phương. Thế nhưng, khó khăn lắm mới tìm thấy một cửa đột phá, Thiếu úy làm nào có dễ dàng bỏ qua cho chứ.
Thế là, cô bé vừa nói xong một câu, đồng chí Thiếu úy liền không hề nể mặt mà quát lớn: “Im miệng, tôi đã cho cô nói chưa, khi còn huấn luyện tân binh, Đại đội trưởng của các cô đã dạy cô thế nào, khi nói chuyên với lãnh đạo phải nói ‘báo cáo’, cô không biết hay sao? Nghiêm!... Có biết đứng nghiêm không? Không biết thì cút về học lại cho tôi!”
Đồng chí Thiếu úy hét như rung cả trời, đối với những người có thính giác nhạy cảm như Tiểu Tịnh Trần đây quả là một sự hành hạ. Cô bé mím môi, giữ nguyên tư thế đứng nghiêm tiêu chuẩn, đôi mắt to sáng nhìn Thiếu úy chăm chú. Thiếu úy lạnh lùng nhìn, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng thì âm thầm rơi lệ, tự nhủ: Đại đội trưởng à, đồng chí có thể đổi một người khác đến làm không, tôi đây thà ăn măng trúc xào thịt cũng không muốn đối mặt với em gái này hu hu hu.
Em gái đáng yêu là thứ đáng ghét nhất, mắt to thì giỏi lắm sao? Cào tường!
Ít nhất thì anh ta đã có thể gợi ra sự tức giận của cô bé đúng không? Thiếu úy vô lực âm thầm tự an ủi.
Thế nhưng... em gái có để anh ta được toại nguyện không??? Anh quá ngây thơ đấy Thiếu úy!
Tiểu Tịnh Trần cứ chăm chú nhìn vị Thiếu úy như thế. Rất lâu sau, đến khi độc thoại nội tâm của thiêu úy kết thúc, đến lúc anh ta chuẩn bị tiếp tục thêm dầu vào lửa thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở miệng nói: “Trong đại đội tân binh, người dạy tôi là Tiểu đội trưởng không phải Đại đội trưởng, anh nhầm rồi, đồng chí!”
Thiếu úy: “...” Đây là trọng điểm, trọng điểm sao? Cảm xúc của cô đâu hả? Cơn thịnh nộ của cô đâu? Cô có dám bỏ thái độ bình tĩnh, thận trọng và lạnh nhạt đấy mà nói chuyện với ông đây không?
Cuối cùng, đồng chí Thiếu úy rời khỏi ký túc nữ như người trên mây, dẫn theo hai chiến sĩ Kỳ Lân đang muốn dụ dỗ sói xám Màn Thầu mà không thành.
Trong doanh trại, vị Đại đội trưởng nào đó cười như gió xuân ấm áp, hoa nở tung trời, sắc xuân ấm nồng: “Ha ha, xem ra tiểu Mãn không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, buổi tối nhớ thêm đồ ăn cho cậu ta, ha ha, chúng ta đã nói là phải làm đúng không nhỉ?”
Đồng chí Đội trưởng cách đó không xa nghiêng mình dựa vào lan can cầu thang, hai ngón tay khép lại xoa mày trả lời: “Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ha ha” Đường kính khu vực chân không xung quanh Đại đội trưởng tăng từ ba mét lên năm mét.
Thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Tịnh Trần đi một vòng khu ký túc rồi đi ra, ngồi ở bậc thang cửa lớn, hai tay chống cằm, đầu dựa vào cái cổ đầy lông mềm mại của Màn Thầu, yên lặng chờ đợi. Phí Khánh đã bị chiến sĩ Trung úy hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc làm cho kích động muốn phát điên. Từng biểu cảm như tiếng nghiến răng ken két, tiếng lầm bầm, mắt đỏ, cổ nổi gân của Phí Khánh như thể muốn trút hết sự bực tức kìm nén trong lòng. Xem ra huấn luyện tiếp theo sẽ thú vị đây!
Mãi đến chiều mới có thêm người vượt qua khảo nghiệm đến khu nghỉ ngơi, không có ngoài dự đoán, tất cả đều bị chiến sĩ dẫn dắt của mình ức hiếp cho cảm xúc bùng nổ. Đến khi mặt trời xuống núi, ký túc nam có bảy người, ký túc nữ có một người là Tiểu Tịnh Trần.