Tiết Hàn Quang không còn gì để nói, Tiểu đội trưởng sai cô bé đi kiếm củi, Đoàn trưởng lại kêu cô bé đi tiêu diệt Đoàn trưởng của quân địch. Đoàn trưởng đương nhiên phải lớn hơn Tiểu đội trưởng rồi. Cô bé phục tùng mệnh lệnh của Đoàn trưởng, thật đúng là không có ai có thể nói cô bé sai được. Hơn nữa, cô bé thật sự đã giết chết Đoàn trưởng của đối phương!
“Vậy tại sao cháu lại đâm bị thương lính cảnh vệ của Đoàn trưởng Trịnh, chỉ vì cậu ta chĩa súng vào vào cháu sao?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, cúi gằm đầu xuống, xụ miệng: “Cháu đã bảo bọn họ đừng chĩa vào súng vào người cháu rồi mà...”
Tiết Quang Hàn: “...” Mẹ kiếp, con còn thấy oan ức sao?
“Tịnh Trần, chú biết cháu đã từng xảy ra việc ngoài ý muốn, đối với súng như có bóng ma trong lòng. Nhưng cháu đã là một người trưởng thành rồi, cháu phải học cách khống chế cảm xúc của mình, không thể không vui một cái liền liều mạng làm người khác bị thương được. Như vậy có khác gì dã thú đâu.”
“Quả Cà mới là không vui một phát liền liều mạng khiến người khác bị thương.” Tiểu Tịnh Trần dùng lời lẽ chính nghĩa sửa lại cho đúng.
Tiết Quang Hàn: “...” Chứng cứ có sức thuyết phục chứng minh mình còn không bằng dã thú có ý nghĩa lắm sao?
Hai tay Tiểu Tịnh Trần chống cằm, ánh mắt có chút rã rời nhìn về nơi các chiến sĩ đang rất vui vẻ ở phía xa xa. Cô bé như một người xa lạ tự do ở bên ngoài lộ ra vẻ không ăn ý: “Cháu nhớ ba, cháu muốn về nhà.”
Tiết Quang Hàn trong lòng hồi hộp thầm kêu không được. Anh phải vất vả lắm mới lừa được cô nhóc này vào trong quân đội, chính là muốn để cho cô bé cảm thấy tin cậy, thấy quyến luyến, không muốn rời xa quân đội đầy nhiệt huyết. Thế mà còn chưa đến một năm cô bé đã có ý nghĩ muốn về nhà rồi, vậy tâm tư của anh không phải uổng phí sao.
Tiết Quang Hàn cảm thấy có chút đau đầu. Mặc dù anh rất muốn giữ chân Tiểu Tịnh Trần, nhưng cũng biết, với tính cách hiện giờ của cô bé thật sự không thích hợp với quân đội. Cô bé không có ý thức đoàn thể, không có cảm giác vinh dự tập thể, cũng không có giác ngộ thân là quân nhân. Nếu như đổi thành những người khác, anh chắc chắn sẽ sớm để người đó cút xéo đi, nhưng cô bé...
Anh không nỡ!
Tiết Quang Hàn nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: “Cháu... có muốn tới chỗ chú hay không?”
“Hả?” Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc quay đầu nhìn anh. Tiết Quang Hàn cười nói: “Tới đơn vị của chú, chú bảo đảm sẽ không để cháu đến Tiểu đội bếp núc.”
Đối với Tiểu đội bếp núc gì gì đó, Tiểu Tịnh Trần lại không để ý lắm: “Tại sao phải đến đơn vị của chú?”
“Bởi vì người trong đơn vị của chú lợi hại hơn, cháu có thể học được nhiều thứ hơn.” Dừng một chút, nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần dường như vẫn chưa cảm thấy hứng thú, Tiết Quang Hàn tiếp tục nói: “Còn nhớ người lính bắn tỉa đã giết chết Đoàn trưởng của các cháu không? Cậu ta chính là tay lính bắn tỉa lợi hại nhất trong đơn vị của chú đó.”
Mắt Tiểu TịnhTrần sáng lên, cô bé không để ý lắm đến bản lĩnh của tay súng bắn tỉa kia, mà là việc tay súng bắn tỉa kia có thể ở dưới sự đuổi bắt của cô bé mà im hơi lặng tiếng biến mất trong khu rừng. Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ hứng thú, lần đầu tiên đụng phải người còn có thể giấu kín hơi thở hơn cô bé.
Thấy mắt Tiểu Tịnh Trần sáng rực lên, Tiết Quang Hàn cảm thấy yên lòng, lập tức nghiêm túc nói: “Cháu phải suy nghĩ cho kỹ, quân lính của chú bất kể là huấn luyện hay là kỷ luật quân đội cũng đều nghiêm khắc hơn nhiều so với trung đoàn 814. Chú sẽ không vì quen biết mà thiên vị cháu đâu. Cháu nhất định phải trải qua bài sát hạch huấn luyện mới có thể gia nhập. Còn nữa, sau khi gia nhập vào đơn vị của chú, nhất định phải thật nghe lời, tất cả hành động đều phải nghe theo chỉ huy, tuân thủ một cách nghiêm chỉnh quân kỷ, tuyệt đối không được tái diễn việc tàn nhẫn đánh lính cảnh vệ đang thực thi nhiệm vụ như thế nữa. Bằng không, chú nhất định sẽ nghiêm trị không tha.”
Đối với lời cảnh cáo của Tiết Quang Hàn, cô bé hoàn toàn không thèm để ý, ưu điểm lớn nhất đời này của em gái chính là: Nghe lời!!!
Lần nữa lừa gạt được Tiểu Tịnh Trần, Tiết Quang Hàn đã yên tâm được phần nào. Anh ta cũng xem như là đã nhìn ra, phương thức suy nghĩ của cô nhóc này đã hoàn toàn lệch ra khỏi phạm vi của người bình thường, chỉ dùng lời nói thì cô bé căn bản sẽ không hiểu, chỉ có bản thân tự lĩnh hội, cô bé mới hiểu chiến hữu là gì, tinh thần đoàn đội là gì và cảm giác vinh dự tập thể... Đương nhiên, anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận, bản thân để cô bé ở bên cạnh, là vì muốn hiểu cô bé hơn, tuyệt đối không phải!
Tiết Quang Hàn không giống Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh chỉ hy vọng Tiểu Tịnh Trần có thể tự do tự tại vui vẻ sống suốt đời, chỉ cần bản thân vui vẻ, tất cả những thứ khác đều là mây bay. Tiết Quang Hàn lại càng hy vọng Tiểu Tịnh Trần có thể dung nhập vào tập thể quân đội này, có năm ba bạn tri kỷ, sáu bảy người bạn sẵn sàng sống chết vì mình, còn có một nhóm những chiến hữu ở thời khắc then chốt có thể yên tâm kề vai sát cánh với cô bé. Người là loài động vật sống thành đoàn, xa rời tập thể cũng chỉ có chết trong cô độc mà thôi.
Nghiêm khắc mà nói, Tiểu Tịnh Trần thật ra là một người lạnh nhạt. Cô bé lớn như vậy, ngoại trừ sư phụ và sư huynh sư điệt ở trên núi ra, xuống núi mười ba năm, người có thể khiến cho cô bé ghi sâu trong lòng cũng chỉ có Bạch Hi Cảnh, có lẽ còn cộng thêm Vệ Thủ và Tống Siêu mười hai năm làm bạn với cô bé. Còn những người khác, cho dù là ông Bạch thương yêu cô bé cũng chưa chắc có thể làm cho cô bé nhớ nhung đến vậy.
Do đó, không thể không nói, Tiết Quang Hàn muốn làm cho em gái biến thành một người bình thường trọng tình cảm. Trọng trách thì nặng mà đường thì xa quá!
Diễn tập kết thúc, tất cả quay trở lại bình thường. Bởi vì Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối không ý thức được mình đã sai ở đâu, đồng chí Tiểu đội trưởng Tiểu đội bếp núc thật sự đã đi kiến nghị với Đoàn trưởng rằng Tiểu Tịnh Trần thích hợp làm lính chiến đấu hơn. Đoàn trưởng đương nhiên cũng có suy tính này, nhưng vẫn còn đang cân nhắc đại đội nào mới thích hợp với cô bé.
Đối với cô nhóc Tiểu Tịnh Trần này, đồng chí Đoàn trưởng thực sự đã có cái nhìn thay đổi 180 độ. Lúc đầu vốn tưởng chỉ là một thiên kim tiểu thư vô pháp vô thiên, đắc ý kiêu ngạo, lại không nghĩ rằng thực sự vì một câu nói của anh ta mà xông vào sào huyệt của quân địch, giết chết một tên tổng chỉ huy của quân địch. Trong lòng Đoàn trưởng thật sự rất cao hứng, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của Tiểu đội trưởng.
Đáng tiếc, đồng chí Đoàn trưởng còn chưa nghĩ ra nên để binh lính yêu quý mới của mình (?!) đến đâu để rèn luyện, thì một bức thư mời đã giội một gáo nước lạnh vào lòng anh.
Nghe đâu, buổi tối hôm đó, Đoàn trưởng Liễu suýt chút nữa đã phá hủy sào huyệt của Tiết Quang Hàn.
Căn cứ Kỳ Lân hằng năm tuyển chọn nhân tài một lần, nhưng không giống với những đơn vị bộ đội đặc chủng khác, bọn họ không chú trọng việc giăng lưới bắt cá lớn, mà là lúc bình thường thường chú ý đến phần tử tiên phong nào đó của các đại đội ở các quân khu, trải qua một thời gian dài quan sát nếu như cảm thấy thích hợp, liền gửi thư mời. Nếu như người đó bằng lòng, thì có thể tới tham gia tuyển chọn, tuy là nói như vậy, nhưng 90% các chiến sĩ của căn cứ Kỳ Lân được lựa chọn từ những đơn vị bộ đội đặc chủng. Nó cũng tương đương với mục tiêu cuối cùng bộ đội đặc chủng. Đại đội bình thường mà có thể có được một bức thư mời, thì sẽ vui mừng đến nỗi nằm mơ cũng vẫn cười, ai mà không muốn tham gia tuyển chọn chứ??
Những năm trước, ở đại đội bình thường, trong một sư đoàn mà có hai người được căn cứ Kỳ Lân nhìn trúng cũng là tốt lắm rồi. Lần này thì tốt rồi, trung đoàn 814 lại nhận được bốn bức thư mời - Vệ Thủ, Tống Siêu, Tiểu Tịnh Trần, còn có Phí Khánh!
Ba cái tên trước thì không nói làm gì, chứ bạn Phí Khánh lắm chuyện kia rốt cuộc là đã chập mạch ở chỗ nào mà vượt qua được một đám lính đặc chiến đang đợi được tuyển chọn mà khiến cho lão đại của Kỳ Lân ngắm trúng chứ? - Việc này không khoa học!
Các Đoàn trưởng khác hâm mộ và ghen ghét việc Trung đoàn 814 có nhiều nhân tài, nhưng Đoàn trưởng Liễu của Trung đoàn 814 lại quả quyết hất bàn. Bốn bức thư mời liền lấy đi mất ba bảo bối của anh ta, thật là khó chịu mà - Tiết Quang Hàn, anh độc ác lắm!
Từ sau buổi diễn tập, thời gian Tiểu Tịnh Trần ở Tiểu đội bếp núc ngày càng ung dung tự tại hơn, hầu như hoàn toàn không cần làm việc nữa. Đồng chí Tiểu đội trưởng trước mặt cô bé lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt, than vắn thở dài đủ kiểu sau lưng cô bé, rầu rĩ hận rèn sắt không thành thép. Đến khi Tiểu Tịnh Trần cầm trên tay bức thư mời tham gia tuyển chọn của căn cứ Kỳ Lân, so với sự hâm mộ và ghen ghét của các thành viên nhà bếp khác, biểu cảm của đồng chí Tiểu đội trưởng phức tạp hơn nhiều. Cuối cùng, anh cũng chủ động nói chuyện với Tiểu Tịnh Trần lần đầu tiên sau buổi diễn tập, nhưng chỉ có hai chữ - Cố lên!
Ngày tuyển chọn hôm nay, thời tiết rất đẹp, bầu trời quang đãng không một gợn mây. Tiểu Tịnh Trần, Vệ Thủ, Tống siêu còn có Phí Khánh trong sự vui vẻ tiễn đưa của tất cả quân binh trong toàn đoàn đã lên máy bay đi tới căn cứ Kỳ Lân. Đương nhiên, ngoại trừ Phí Khánh vui mừng đắc ý các kiểu, ba người còn lại đều có biểu hiện khá bình tĩnh.
Máy bay trực thăng là của Trung đoàn 814, nhiệm vụ chính của phi công là đưa bốn chiến hữu này đến chỗ tập hợp, sau đó máy bay chuyên dụng của Kỳ Lân sẽ chở các chiến sĩ tham gia tuyển chọn đến căn cứ Kỳ Lân. Địa điểm của căn cứ Kỳ Lân tuyệt đối được giữ bí mật, cho dù có tìm trên bản đồ vệ tinh cũng không phát hiện ra được sự tồn tại của họ.
Chỗ tập hợp cách Trung đoàn 814 không xa, chí ít đi máy bay không tính là xa, khoảng sau hơn nửa tiếng là đến. Máy bay trực thăng đáp xuống bãi đậu máy bay, bốn người nói lời từ biệt với phi công, đối phương chân thành nói: “Cố lên”.
Sau khi đưa mắt nhìn theo máy bay trực thăng của Trung đoàn 814 rời đi, bốn người lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh. Cách bãi đậu máy bay không xa đã có không ít người đến tham gia tuyển chọn tập trung lại. Hải quân, lục quân, không quân đỏ đều có, hơn nữa còn gắn quân hàm ngôi sao và vạch ngang. Mẹ kiếp, toàn là sĩ quan!
Đa số những người đến tham gia tuyển chọn của căn cứ Kỳ Lân đều là các phần tử tốt nhất của lính đặc công. Số người đến từ đại đội bình thường thật là ít ỏi, đã thế đến từ đại đội bình thường mà lại chỉ là tiểu binh, cũng chỉ có bốn đóa hoa kỳ lạ này của Trung đoàn 814 mà thôi.
Phần tử đặc công thật sự đều đã trải qua thử thách súng thật đạn thật, mới chỉ đứng đó mà đã tỏa ra khí thế mạnh mẽ sát phạt rồi. Bọn họ đều còn rất trẻ, không biết cách che giấu khí thế, người thì khí phách vênh váo, người thì uể oải nhưng vẫn sắc bén. Chỉ cần đứng xa xa cũng có thể cảm nhận được tài năng đập vào mặt, khiến người ta run sợ trong lòng.
Phí Khánh đột nhiên kéo Tống Siêu, không khí phách nói: “Bọn mình... Hay là bọn mình đừng đi nữa, nhìn bọn họ không dễ đối phó đâu.”
Giọng nói của cậu không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nghe thấy. Một loạt những ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bắn tới. Phí Khánh sợ run cầm cập, theo bản năng trốn ra phía sau Tống Siêu. Lần này, mặc dù những người lính đặc chiến được huấn luyện nghiêm chỉnh không nhìn những người cùng mặc quân trang giống mình bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng sự khinh thường trong ánh mắt thì làm sao giấu được chứ.
Tống Siêu quay đầu nhìn Phí Khánh, nhếch miệng cười ý vị thâm trường: “Cậu hay thật đấy, đến bọn mình mà cậu cũng không sợ, lại đi sợ bọn họ?”
Phí Khánh: “...”
Được rồi, đồng chí Phí Khánh hiện nay vẫn chưa nhận ra bản chất của ba người trước mắt – Một người là thành viên SWAT, giết người không chớp mắt. Một người là phần tử hai nhân cách, bề ngoài lạnh lùng, nhưng nội tâm sâu sắc, tàn nhẫn, tay không xé nát người sống. Còn một người là một dã thú độc ác tàn nhẫn, khoác trên người vẻ ngoài đáng yêu ngốc nghếch. Thế này tha hồ bỏ xa mấy người lính đặc chiến kia tận mấy con đường rồi!
Phí Khánh không biết bản tính của ba người, coi ba người như là mấy tiểu binh hơi xuất sắc một chút giống mình mà thôi.
Ý kiến của Phí Khánh bị coi nhẹ. Vệ Thủ mắt nhìn thẳng đi về phía trước, dáng người cao thẳng như cây tùng. Tống Siêu cà lơ phất phơ lung la lung lay, thỉnh thoảng ngáp một cái, nhưng lại vô tình tỏa ra sát khí thích hợp đối với những người lính đặc chủng kia. Đôi mắt to của Tiểu Tịnh Trần nhấp nháy, ánh mắt nhìn về phía mấy người lính đặc công như chó nhìn thấy xương. Những người này nhìn có vẻ rất lợi hại, đánh nhau chắc chắn rất sảng khoái.
Rạo rực ôm mặt!
Phí Khánh lặng lẽ lệ rơi đầy mặt, lẽ nào trên thế giới này chỉ có mình cậu là bình thường thôi sao?
Trái Đất thật là nguy hiểm, cậu muốn trở về Sao Hỏa, gào khóc!