“Cô...” Đoàn trưởng Mèo Garfield tức đến nỗi suýt nữa thì hộc máu, vành mắt như sắp rách ra đến nơi. Anh ta rút khẩu súng thật đã được nạp đạn ở bên hông ra, định chĩa nòng súng về phía Tiểu Tịnh Trần, nhưng đã bị một bàn tay to lớn thon dài mà đanh thép giữ chặt lấy cổ tay. Đoàn trưởng Mèo Garfield quay đầu, trợn mắt giận dữ nhìn: “Tiết Quang Hàn, anh muốn làm gì?”
Tiết Quang Hàn mạnh mẽ ép khẩu súng của Đoàn trưởng Mèo Garfield xuống, trầm giọng nói: “Tôi khuyên anh đừng dùng súng chĩa về phía cô bé ấy. Nếu không thì, ngay cả tôi cũng không cứu được anh đâu.”
Đoàn trưởng Mèo Garfield hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, rồi hướng chính xác về phía Tiết Quang Hàn mà gào lên: “Anh tưởng rằng ông đây biết sợ à?”
Tiết Hàn Quang có chút đau đầu: “Thế mà anh còn dám nhận là Đoàn trưởng của đoàn số bốn phía Bắc. Chẳng lẽ anh không nhận ra cô bé ngốc này đã thủ hạ lưu tình rồi sao? Cô bé đâm xuyên qua cổ tay của người lính cảnh vệ, nhưng lại không hề làm tổn thương đến gân cốt và mạch máu của anh ta. Trong lúc diễn tập, chúng ta được phép dùng công cụ tự nhiên hỗ trợ, chỉ cần không gây ra thương tổn trái với quy định nào, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng, thì đó là sự tấn công và phòng ngự chính đáng. Chẳng lẽ là vì đối phương đã xuất sắc tấn công quân địch của mình mà anh muốn dùng súng thật đạn thật nhắm vào cô bé sao? Hay bởi vì đối tượng mà cô bé tấn công là lính cảnh vệ của anh? Lão Trịnh, chẳng lẽ anh không biết nhận thua như thế?”
Giọng nói của Tiết Quang Hàn rất trầm thấp, nhưng lại mang theo sự ôn hòa như nước chảy, khiến cho Đoàn trưởng Mèo Garfield từ từ tỉnh táo trở lại. Đoàn trưởng Triệu của đoàn số ba phía Nam cũng mở miệng trầm giọng nói: “Anh ấy nói đúng đó, mặc dù cô nhóc này ra tay tàn nhẫn, nhưng lại không hề vi phạm quy tắc diễn tập và tinh thần chiến đấu. Nếu như anh dùng súng thật chĩa về cô bé, vậy thì người làm trái quy tắc diễn tập sẽ là anh đó, anh suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Mặc dù đều là chiến sĩ của Hoa Hạ, nhưng giữa các chiến sĩ cũng có sự phân chia cấp bậc. Cao thủ thật sự nếu như muốn tiêu diệt binh lính bình thường cũng không có gì là khó. Trong quá trình diễn tập xuất hiện việc ngoài ý muốn cũng là khó tránh khỏi. Hơn nữa, việc diễn tập nhằm để giúp các chiến sĩ có thể cảm nhận sớm hơn thứ được gọi là “chiến tranh”, nếu như không có chút đổ máu nào, thì thật sự sẽ thiếu hụt cảm giác chân thật rồi. Cho nên, quân đội Hoa Hạ có một bộ quy tắc và kỷ luật đầy đủ về việc diễn tập. Đối với “thương tổn do tấn công và phòng thủ chính đáng”, có một cơ sở đánh giá vô cùng nghiêm ngặt.
Mặc dù Tiểu Tịnh Trần tàn nhẫn, nhưng thứ nhất, đối phương là “kẻ địch”, cô bé xông vào đại bản doanh của quân địch hiển nhiên là để tiêu diệt quân địch, cho nên, việc cô bé ra tay không có gì để trách cứ cả. Thứ hai, cô bé không gây ra vết thương quá nghiêm trọng cho đối phương, mặc dù nhìn rất đáng sợ, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, chứ vẫn tránh được phần gân cốt, mạch máu và dây thần kinh. Hơn nữa, đường kính của vết thương lại rất nhỏ, chỉ cần bôi ít thuốc rồi băng bó lại, sau một tuần là lành, căn bản sẽ không để lại bất cứ di chứng nào. Thậm chí, còn nhẹ hơn so với việc không cẩn thận bị trẹo chân trong quá trình chạy trốn nữa ấy chứ.
Dĩ nhiên, không phải Tiểu Tịnh Trần cố ý tránh phần mạch máu và gân cổ ra, chỉ là trong tình huống đã đánh mất lý trí, thiên tính nhân từ của người xuất gia đã khiến cho cho cô bé theo bản năng mà giảm bớt lực độ gây tổn thương. Cho nên, dù có làm tổn thương đối phương, nhưng cô bé quả thật không vi phạm quy tắc diễn tập. Chỉ là, sự tàn nhẫn trong lòng cô bé mạnh mẽ đến nhường nào, e rằng chỉ có mình cô bé mới biết. May mà tiếng hô của Tiết Quang Hàn đã khiến cô bé lấy lại lý trí, nếu không, đó sẽ không chỉ là việc một người lính cảnh vệ bị một vết thương xuyên thấu nữa.
Dưới sự khuyên bảo của Tiết Quang Hàn, mặc dù Đoàn trưởng Mèo Garfield không dùng nòng súng hướng về phía Tiểu Tịnh Trần nữa, nhưng cũng không hề thu súng lại. Anh ta lập tức phái người đến mời bác sĩ quân y đến kiểm tra tình hình thương tích của người lính cảnh vệ kia. Kết quả quả nhiên như Tiết Quang Hàn nói, chỉ là vết thương da thịt, mặc dù là vết thương thủng lỗ, nhưng vẫn tránh được mạch máu và gân cốt. Bởi vì cành cây khá nhỏ, cho nên đường kính vết thương cũng không lớn lắm, sau khi xử lý và băng bó kỹ, nhiều lắm thì một tuần là có thể khỏi hẳn.
Người lính cảnh vệ này được mang đi, tình trạng này của cậu ta cũng coi như là đã tử trận rồi. Nhưng một chiến sĩ rời khỏi chiến trường cũng không thể làm thay đổi được hiện trạng của việc diễn tập.
Trong toàn bộ quá trình, Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn im lặng đứng một bên, im lặng nhìn quân y bận rộn, rồi đưa mắt nhìn sĩ quân y và người lính cảnh vệ rời đi, lại im lặng nhìn Đoàn trưởng Mèo Garfield thu súng, đổi thành đạn khói được dùng trong diễn tập quân sự.
Đoàn trưởng Mèo Garfield đã khôi phục lý trí, mặc dù vẫn thấy ghét Tiểu Tịnh Trần do đã tàn nhẫn làm bị thương lính cảnh vệ của anh ta, nhưng cũng không để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến buổi diễn tập. Cho nên, buổi diễn tập vẫn tiếp tục.
Việc Tiểu Tịnh Trần im lặng đã khiến cho tất cả mọi người có sự hiểu sai - Cô bé đã bị bại lộ, hơn nữa còn bị các sĩ quan chỉ huy của quân lam trong Bộ chỉ huy quân lam bắt ngay tại chỗ, theo suy nghĩ của tất cả mọi người, cô bé có mà chạy đằng trời, cũng chính là nói...
Cô bé đã trở thành tù binh rồi!
Đoàn trưởng Mèo Garfield sa sầm mặt mũi, anh ta hét lên: “Lính cảnh vệ chết đâu hết cả rồi?”
“Có.” Một quân y bước vào phòng diễn tập bàn cát của các sĩ quan chỉ huy, hiển nhiên sẽ làm kinh động không ít quân lam đang đóng quân ở đó. Lúc này, các chiến sĩ được trang bị đầy đủ nhưng không cần thi hành nhiệm vụ vây chật kín phía bên ngoài phòng diễn tập. Đối với gian tế to gan liều lĩnh im hơi lặng tiếng xông vào phòng chỉ huy và gây ra sự kiện đổ máu này của bên quân đỏ, bên cạnh việc âm thầm thán phục, bọn họ lại càng cảm thấy phẫn nộ và quyết tâm muốn đem đối phương ra lăng trì tùng xẻo hơn.
Thế cho nên, Đoàn trưởng Trịnh vừa mới hô một tiếng, lập tức đã có bốn chiến sĩ được trang bị đầy đủ đi vào, đứng nghiêm chào: “Đoàn trưởng!”
Đoàn trưởng Trịnh sốt ruột phất tay, chỉ vào Tiểu Tịnh Trần rồi cau mày nói: “Nhốt nữ binh này vào trong trại tù binh!”
“Vâng.” Mặc dù bị sốc khi phát hiện ra người cả gan dám xông vào Bộ chỉ huy của quân lam là một cô gái, nhưng cả bốn chiến sĩ đều phản ứng rất nhanh, bọn họ đồng thời lên tiếng trả lời, rồi tiến tới chỗ Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần đứng im đợi bốn người này đến gần. Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tiết Quang Hàn đều cho rằng cô bé đã bó tay không có cách nào nữa, chỉ có thể chịu trói mà thôi. Dù sao thì trong tình huống ở đại bản doanh của quân địch, lại bị bao vây chặt chẽ, không có vũ khí, cũng không có cứu viện, cô bé căn bản chỉ có đường chết.
Thế nhưng, thật không thể ngờ được, đúng lúc bốn chiến sĩ đi tới trước mặt cô bé, Tiểu Tịnh Trần lại đột nhiên nhấc chân đá vào đầu gối của chiến sĩ đứng gần nhất. Chiến sĩ này khom chân đau đớn, còn Tiểu Tịnh Trần đưa tay rút con dao quân dụng trên thắt lưng của anh ta ra, cổ tay khẽ rung lên, con dao quân dụng bay nhanh như một mũi tên lao ra khỏi cung tên. Đúng lúc đó, tiếng súng vang lên một tiếng “pằng”. “Phù!”. Trên người Tiểu Tịnh Trần bắt đầu tỏa khói trắng. Người bị tỏa khói trắng còn có Đoàn trưởng thân tre của Trung đoàn số ba phía Nam.
Con dao quân dụng lướt qua phía dưới tai anh ta một khoảng năm centimét, nguy hiểm rạch một đường trên cổ áo của anh ta.
Đầu óc của Tiểu Tịnh Trần đã sáng suốt trở lại, nên lần này cô bé không còn nổi đóa khi bị người ta bắn súng vào nữa. Bị đạn khói bắn vào người không đau như bị đá đập trúng, nhưng Đoàn trưởng Trịnh của Trung đoàn số ba phía Nam vẫn không bình tĩnh được mà lật bàn lên. Ông ta ngớ người mất mấy giây, dường như hoàn toàn không dám tin rằng mình đã bị tử trận một cách không thể giải thích được như vậy. Ngay lập tức, ông ta nổi trận lôi đình: “Tại sao người chết lại là tôi? Cô bé, não cô có vấn đề à? Rõ ràng người đắc tội với cô bé là con mèo mập kia, sao cô không giết chết anh ta, mà lại giết tôi?”
Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to thuần khiết: “Bởi vì ngài ở gần hơn.”
Đoàn trưởng Trịnh: “...” Mẹ nó, đúng là nằm không cũng trúng đạn mà!
Tiểu Tịnh Trần tử trận, nhưng cũng đã tiêu diệt được một phần hai trong số tổng chỉ huy. Quả thật là sống trong vĩ đại, “chết” trong vinh quang!
Sĩ quan chỉ huy mà hy sinh tại mặt trận sẽ phải thông báo cho toàn quân. Thế là, người anh hùng đã giết chết tổng chỉ huy của quân lam, cái tên Bạch Tịnh Trần tỏa sáng rồi!
Toàn thể quân đỏ reo mừng, trên dưới quân lam thì tĩnh mịch. Mặc dù một sĩ quan chỉ huy đã hy sinh, thế nhưng lại làm củng cố lòng quyết tâm phải giành được thắng lợi của toàn thể quân lam. Chỉ là, quyết tâm của bọn họ còn chưa kịp biến thành hành động, thì âm thanh “ầm ầm” kinh thiên động địa đã vang lên, cả vùng đất dường như đang run rẩy, núi rừng đang than khóc. Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn to mắt, nhất tề cùng nhìn về một phía. Một đám mây hình nấm được tạo ra từ làn khói đặc cuồn cuộn được phóng lên trên không trung, chậm rãi quay cuồng toán loạn.
Cùng lúc đó, trang phục tín hiệu của tất cả các chiến sĩ trong vòng mười kilomet xung quanh Bộ chỉ huy của quân lam đều tự động tách ra, làn khói trắng cuồn cuộn bao phủ cả chiến khu.
Cho dù là quân đỏ hay quân lam, thậm chí bao gồm cả lãnh đạo các cấp của Bộ tổng tham mưu, quân đội... đều im lặng đến kỳ lạ trong gần một phút. Theo đó, một tổng chỉ huy khác của quân lam là Đoàn trưởng mèo mập vốn tưởng rằng đã tránh được một kiếp nhưng không ngờ rằng mình lại được chết một cách kỳ lạ như vậy. Ông ta gầm lên một tiếng kinh thiên địa, dọa quỷ thần: “Mẹ kiếp! Thằng khốn đáng chết nào cho nổ bom nguyên tử vậy?”
Đương nhiên, bom nguyên tử này cũng là sản phẩm “đạn khói” dùng trong diễn tập, chỉ có điều để chứng tỏ uy lực của nó mà mới chế tạo ra đám mây hình nấm. Thật ra thì vật liệu để làm ra đám mây hình nấm cũng giống như vật liệu của trang phục tín hiệu và khói trắng, không có hại đối với cơ thể con người, những cũng đủ để người bình thường bị sặc.
Bom nguyên tử nổ tung, toàn bộ khu vực xung quanh trong vòng mười kilomet đều biến thành lãnh địa chết chóc. Rất không may, Bộ chỉ huy của quân lam lại nằm đúng trong mười kilomet này. Còn Bộ chỉ huy của quân đỏ lại nằm cách khu vực mười kilomet này năm trăm mét. Do đó, sau khi buổi diễn tập chính thức bắt đầu được hai ngày hai đêm, thì đã kết thúc một cách vô cùng mơ hồ. Kết quả, quân đỏ với vận may cứt chó đã giành thắng lợi!
Đây là buổi diễn tập đối đầu đầu tiên từ trước đến nay giữa biển người và khoa học công nghệ cao mà Quân đoàn khoa học công nghệ cao phải kết thúc trong thất bại. Đây chắc chắn là một sự kiện quan trọng vượt thời đại, có ý nghĩa đến nỗi tất cả các chiến sĩ của Hoa Hạ đều sẽ ghi sâu trong lòng.
Diễn tập kết thúc, các chiếc sĩ quân lam tử trận trong khu chỉ huy quân lam và các chiến sĩ quân đỏ đã được xe quân đội chở đi. Mặc dù đều là “người chết”, nhưng một bên thì thất vọng ủ ê, một bên lại hết sức phấn khởi, đối lập về mặt tinh thần chắc chắn là một sự dằn vặt.
Các sĩ quan có xe riêng dành cho mình. Ngồi trong xe tải là những binh lính bình thường và sĩ quan có cấp bậc thấp. Xe tải đi qua chỗ nào đó liền dừng lại, có ba người lên xe, toàn thân họ là một màu trắng như được phủ một lớp hoa tuyết đến mắt cũng không nhìn ra được. Không cần phải nói, đây chắc chắn là những người xui xẻo đứng ở đúng trung tâm nơi bom nguyên tử phát nổ. Nói không chừng còn là người có liên quan đến việc dùng bom nguyên tử để công kích nữa.
Do đó, mấy người này vừa lên xe, lập tức đã phải nhận lấy ánh mắt sắc như dao muốn giết người đến từ quân lam.
Hai trong số những người tuyết quả quyết chen đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, một người trong đó nhếch miệng cười làm lộ ra hàm răng trắng cùng màu với người: “Thấy bọn mình tốt chưa, ngay khi biết cậu ngỏm rồi, lập tức liền kéo một nhóm đến chịu tội cùng cậu nè.”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nghiêng đầu: “Là cậu cho nổ bom nguyên tử à?”
Cảm nhận được ánh mắt như dao “vù vù” chém tới từ các phía, cổ họng của Tống Siêu khẽ run run. Cậu lập tức lắc đầu như trống bỏi, vội vàng chỉ vào người tuyết bên cạnh Tiểu Tịnh Trần: “Không phải mình cho nổ, là Vệ Thủ làm nổ đó. Cậu ấy nói nếu như cậu đã ngỏm rồi, thì sẽ dứt khoát bắt cả quân lam phải chôn theo cậu.”
“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, quay đầu chân thành nhìn Vệ Thủ trên mặt có một lớp màu trắng: “Cảm ơn cậu!”
Khóe miệng của Vệ Thủ khẽ nhếch lên: “Mình cam tâm tình nguyện.”
Tống Siêu: “...” Lặng lẽ lệ rơi đầy mặt, giơ ngón tay giữa sáng loáng về phía quân lam đang ngồi đầy xe.
Mẹ kiếp, chỉ biết bắt nạt người thành thật như cậu thôi. Có gan thì hãy dùng ánh mắt như dao mà trêu chọc Vệ Thủ kia kìa, ánh mắt lấp lánh thế làm gì!
Một người tuyết khác ngồi cùng xe với Tống Siêu và Vệ Thủ thì ôm cây súng bắn tỉa của mình, cậu ta ngồi trong góc thùng xe không nói một lời, cũng không nhìn rõ ngũ quan, nhưng loáng thoáng có thể phân biệt ra được phù hiệu trên cánh tay của cậu ta thuộc về quân lam.