Tiếng hét thảm thiết của Phí Khánh làm cho lính gác trại sợ hãi, nhưng hiển nhiên nhóm lính đều cho rằng đồng chí Phí Khánh chỉ đang đóng kịch. Một tên lính bực tức nói: “Gào cái gì mà gào, muốn chết hả? Có tin ông đây cho cậu ăn một viên đạn không.”
Nhưng lời này cũng chỉ để nói mà thôi, quân đội Hoa Hạ không cho phép giết tù binh trừ trường hợp đặc biệt.
Phí Khánh sắc mặt trắng bệch viền mắt sung huyết, nằm thẳng trên mặt đất, đau khổ nhìn về phía cửa lớn của trại tù binh, dự định gật đầu đáp lại: Tôi muốn chết đấy!
Chỉ tiếc cả người Phí Khánh lúc này cứng ngắc như đá tảng, ngay cả một cọng tóc cũng không nhúc nhích được chứ đừng nói là gật đầu.
“Phí Khánh! Phí Khánh! Cậu bị sưng thế nào rồi! Đừng làm chúng tôi hoảng, tôi đã bảo đừng tham gia đợt diễn tập này mà cậu không nghe, giờ thành cái dạng này rồi còn kiên trì cái quái gì nữa... Ai dô, các đồng chí quân lam, chiến hữu này của tôi bệnh thật không nhẹ đâu, phải đưa đi viện, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Tống Siêu do quá lo lắng mà ngũ quan đều biến dạng, biểu cảm hoang mang và hoảng sợ dường như đã chiếm cứ mọi giác quan của cậu ta. Sự kích động cùng ưu sầu tột độ khiến cánh tay dìu đỡ Phí Khánh cũng run rẩy, đương nhiên nếu nhịp run rẩy đó không khiến ngân châm không ngừng đâm vào rút ra làm cho Phí Khánh cũng lẩy bẩy như bị Parkinson thì có lẽ sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Lính gác quân lam vốn đang nghi ngờ, nhưng dáng vẻ của Phí Khánh không giống như đang giả bộ, thêm vào đó tối nay trăng rất sáng lại thêm ánh đèn phụ trợ khiến cho khuôn mặt Phí Khánh lộ rõ màu trắng bệch, nhìn vào quả như sắp ngủm đến nơi.
Tất cả lính gác tại đó bắt đầu lo lắng, đây là diễn tập thôi các anh em à, không phải là thật sự đối đầu, những người đang ngồi xổm trong trại tù binh đều là chiến hữu hàng thật giá thật của bọn họ, thế là một lính gác vội vàng nói: “Cậu ở đây trông, tôi đi gọi quân y.”
Một lính gác khác cũng vội vã gật đầu, nhìn người bạn mình đi xa.
Thấy mục đích đã đạt được, Tống Siêu dứt khoát rút ngân châm ra cắm lại vào thắt lưng, Phí Khánh nín giọng thở hắt ra, bịch một tiếng, ngã xuống đất nằm ngay đơ, tay chân cứng ngắc như cương thi, ánh mắt dại ra ngắm trời sao, ngay cả ánh đèn chiếu vào cũng không cảm thấy chói mắt. Cái nỗi niềm đau khổ lúc trước đó quả thật khiến cậu có cảm giác muốn chết đi cho xong.
“Ê, cậu không sao chứ? Không sao thì "ơi" một tiếng, đừng có mà hù dọa anh em như thế!!” Tống Siêu vỗ nhè nhẹ mặt cậu lẩm bẩm.
Phí Khánh chậm rãi quay đầu nhìn Tống Siêu, hồi tưởng đối thoại của tổi ba hố người lúc đó, đột nhiên hỏi: “Trước đây cậu đã từng chịu đựng cơn đau như thế này chưa?” Nếu như Phí Khánh không hiểu sai thì Vệ Thủ cùng Bạch Tịnh Trần vốn muốn để Tống Siêu diễn vai “bệnh nhân” này.
Người khác có thể không biết, nhưng Phí Khánh khá rõ ràng mối quan hệ của các thành viên nhóm ba hố người này thân thiết nhường nào. Cậu tuyệt đối không tin Vệ Thủ cùng Bạch Tịnh Trần sẽ nhẫn tâm hành hạ Tống Siêu như vậy, thế nhưng cậu càng không muốn tin tưởng vai diễn này là do Tống Siêu cố ý hố cậu ta.
Tống Siêu ngẩn người một chút rồi gật đầu nói: “Đương nhiên là có rồi, trước đây chúng tôi vẫn thường chơi thế.”
Quả nhiên...
Phí Khánh giần giật khóe miệng, “Thường xuyên... chơi?” Mợ nó, đây là chơi, là chơi, là chơi sao? Lừa quỷ hả!!!
Tống Siêu gật đầu, cậu là truyền nhân của Thần Châm, dùng cơ thể mình để ghi nhớ cảm giác khi châm cứu là môn học bắt buộc, và đã trở thành thói quen. Mà độ nhẫn nại của Tịnh Trần căn bản đã vượt qua lớp lớp chúng sinh, nỗi đau đớn, trống vắng và hãi hùng khi bị viên đạn xuyên vào lồng ngực khiến cô bé cảm nhận được sự tồn tại của sinh mạng. Vệ Thủ mặc dù chỉ là người bình thường (?!)) thế nhưng được đính kèm thêm một nhân cách thứ 2 biến thái đến vặn vẹo, đối với cậu ta, đau đớn càng nhiều thì hưởng thụ càng lớn.
Nói tóm lại, ba nhân vật này mỗi một người đều là một đóa hoa khác người nghịch thiên!
Rất nhanh, mấy người khoác áo dài trắng mang theo hòm thuốc chạy đến, sau lưng họ còn có cáng cứu thương.
Cửa lớn của trại tù binh được mở ra, nhóm quân y chạy nhanh đến ngồi xuống, lấy ra vài máy móc y tế đơn giản để kiểm tra cho Phí Khánh, xác định xem có thể di chuyển cậu hay không mới đặt lên cáng chuyển đến viện.
Lúc này sự chú ý của mọi người tập trung vào Phí Khánh và nhóm quân y, chỉ có lính gác ngoài cửa mới cảnh giác trông nhóm tù binh của quân đỏ, không ít binh lính quân lam đang nghỉ ngơi cũng trang bị vũ trang tự giác chạy đến phía ngoài trại tù binh giúp lính gác trông gọi trại tù binh.
Chiến hữu phải cứu thế nhưng diễn tập vẫn phải tiếp tục, bọn họ không thể trông cái này mất cái nọ.
Giác ngộ cao độ của quân lam khiến cho binh lính quân đỏ thất vọng, còn tưởng rằng có thể thừa dịp loạn chạy thoát, nào ngờ... haizz!
Ánh mắt Vệ Thủ liếc qua các chàng trai quân đỏ trên mặt đang tràn đầy thất vọng, khóe miệng cậu ta còn nhếch mấy lần??
Thừa dịp loạn chạy đi?? NO, NO, NO, nhiễu loạn vẫn chưa bắt đầu đâu, hiện tại trốn còn quá sớm!
Bộ chỉ huy quân lam vốn được xây ở khe núi, không thiếu nhất là cành lá khô. Vệ Thủ nhân lúc sự chú ý của mọi người đều đặt ở Phí Khánh cùng nhóm quân y, không biết từ nơi nào lượm một đoạn nhánh cây dài 10cm hình chữ Y nhét vào tay Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn cậu ta, hé miệng cười để lộ hai cái lúm đồng tiền nhỏ rồi quay lại đánh giá số lượng quân lam xung quanh, đôi mắt to trắng đen rõ ràng lộ ánh sáng tối tăm lại bị ánh đèn che lấp. Đột nhiên, ánh mắt cô bé sáng lên, khớp tay chuyển động, cơ hai đầu, cơ ba đầu và các nhóm cơ khác ở cánh tay được sử dụng đến mức cực hạn, phát lực vô cùng, cổ tay lắc mạnh, nhánh cây như mũi tên rời cung, hướng thẳng về nhóm quân lam đang chăm chú canh chừng ở cửa lớn trại tù binh.
Nhánh cây lao đi vun vút trong không khí, không hề đợi mọi người phản ứng liền thẳng tiến đến vòng chốt của một quả lựu đạn trên eo một binh lính quân lam, phần nhánh cây phân nhánh ra vừa khéo kẹp lấy chốt kéo lựu đạn. Bởi vì quán tính do tốc độ bay quá nhanh tạo nên, khiến nhánh cây sau khi kẹp lấy chốt vẫn còn một lực rất mạnh làm bung chốt lựu đạn.
“Keng” một tiếng kim loại vang lên, không hề gây chút chú ý nào trong bầu không khí “cứu trợ” khẩn trương.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... Tống Siêu há miệng không tiếng động tính giây.
Ầm...
Phù... phù... phù...
Đây là diễn tập, không phải chiến tranh thực sự nên cho dù lựu đạn nổ cũng sẽ không có tiếng vang rung trời, mức độ sát thương của nó chỉ được thể hiện qua từng đám khói trắng, do sự ủng hộ to lớn của chiến sĩ quân lam khi cố ý tập trung đông đảo tại một chỗ, nên khi lựu đạn nổ, các mảnh vỡ tung bay, binh lính quân lam trong chu vi tám mét đều trực tiếp bị quét sạch, tính qua cũng có ít nhất mười người.
Khói trắng nổi lên, quân lam trợn tròn mắt, quân đỏ cũng há hốc mồm.
Tống Siêu đứng thẳng dậy gào lên: “Đần à, còn đứng đơ ra đó làm cái gì, chạy mau.”
Nhóm quân đỏ bừng tỉnh, vội vã chạy hướng cửa trại, lao thẳng vào nhóm quân lam may mắn còn sống sót lúc trước, chen thành một đám, trừ mấy binh lính quân đỏ bị bắn chết lúc đầu, ưu thế súng ống của quân lam không còn tồn tại khi quân đỏ đã tiến hành đánh giáp lá cà.
Tuy nhiên đây dù sao cũng là doanh trại của quân lam, xét về số lượng quân đỏ không chiếm ưu thế, vũ khí cũng không có, đây căn bản là đi tìm chết. Ngay lúc quân lam có lý do để càn quét tù binh quân đỏ, Phí Khánh - bệnh nhân vốn đang nguy kịch đột nhiên nhảy dựng lên, hét: “Đừng bắn, đừng bắn, chúng tôi đầu hàng, chúng tôi đầu hàng.”
Phí Khanh ngước khuôn mặt cười như con cún nịnh nọt chủ nhân lên nói, làm cho quân lam cảm thấy buồn nôn. Phí Khánh không ngại ngần tự động giơ tay lên, đồng thời liếc khéo quân đỏ, những người có thể sống sót sau hỗn loạn đều là nhóm binh lính lão luyện, thấy ánh mắt của cậu đều ngầm hiểu ra. Quả nhiên, Vệ Thủ, Tống Siêu và Bạch Tịnh Trần đều biến mất rồi.
Thế là, nhóm binh lính đầu hàng tập thể, thành thật quay lại trại tù binh ngồi xổm. Dù sao thì mục đích của bọn họ cũng đạt được rồi, tất cả những thứ còn lại chỉ là phù vân. Chỉ có nhóm binh lính trẻ mất mạng sau trận hỗn loạn cắn răng khóc trong thầm lặng, cái chết của bọn họ quả thực là con mẹ nó nhẹ tựa lông hồng.
Tiểu Tịnh Trần thừa dịp náo loạn rút lui. Cô bé có thể nghênh ngang ẩn thân vào trại tù binh dưới ánh đèn chiếu sáng, dĩ nhiên cũng có thể nghênh ngang ẩn thân thoát ra ngoài. Một khi cô bé đã ở trong trạng thái ẩn thân thì ngay cả Vệ Thủ và Tống Siêu cũng không tìm được, bọn họ chỉ có thể dựa vào cảm giác để tiến vào doanh trại chỉ huy.
Bởi náo loạn trong trại tù binh, hệ số phòng ngự của toàn bộ bộ chỉ huy lại tăng lên thêm một bậc, binh lính tuần tra tăng lên gấp đôi, tần suất chiếu đèn của tháp canh tăng lên gấp đôi, ngay cả bản lĩnh tốt như Tống Siêu và Vệ Thủ cũng suýt bị chiếu mấy lần.
“Con mẹ nó, em gái rốt cục chui đâu rồi?” Trong một lần suýt bị binh lính tuần tra chạm mặt, Tống Siêu nhổ nước bọt thấp giọng nói. Vệ Thủ nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Muốn biết?”
Tống Siêu gật đầu theo bản năng, sau đó chợt lạnh người, thầm kêu không tốt rồi, đáng tiếc đã quá muộn. Vệ Thủ đưa tay đẩy cậu ta một cái. Tống Siêu ngã ra khỏi góc ẩn thân, theo đó là một tiếng hét lớn: “Ai đó?”
Tống Siêu nhanh chóng núp vào góc ẩn thân, nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm với Vệ Thủ. Khóe miệng Vệ Thủ như có như không cong lên, thế nhưng ngoài dự liệu là nụ cười này không có nhanh chóng biến mất mà càng ngày càng rõ. Tống Siêu trơ mắt nhìn Vệ Thủ từ một trai đẹp mặt đơ như núi băng thành một dã thú hung tàn với ánh mắt tà ác ngang ngược.
Tống Siêu dứt khoát cúi đầu, không khiêu khích con cầm thú này bằng ánh mắt nữa. Bà nó chứ, hai mặt cái quái gì, quả nhiên là đáng ghét nhất mà!
Hành động của Tống Siêu trước đó quả nhiên đã thu hút sự chú ý của binh lính tuần tra, lập tức, một đội binh lính quân lam nhanh chóng hướng về phía này dò xét. Vệ Thủ khom người chạy nhanh về hướng cách xa trại chỉ huy. Tống Siêu thầm rủa, không thể không đuổi theo. Nhóm quân lam truy kích bọn họ phát động cảnh báo, vô số binh lính quân lam đang vây lại hướng hai người.
Hướng xa trại chỉ huy kia là... kho vũ khí.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết Vệ Thủ và Tống Siêu đã giúp cô bé dẫn đi một số lượng lớn binh sĩ. Xung quanh trại chỉ huy không phải là phòng ngự thưa thớt thế nhưng cũng không đủ gây nguy hiểm cho cô bé. Cô bé linh hoạt chạy vào trong trại chỉ huy, trốn ở trong bóng tối của một dàn máy móc cạnh rèm cửa.
Không gian trại khá lớn, ít nhất cũng có hai trăm mét vuông, khó có thể nghĩ rằng một lều trại lại có diện tích lớn đến vậy, phòng cũng không ít, tiếng máy móc vận hành bận rộn nhưng lại không một ai phát hiện ra cô bé. Ánh mắt cô bé quét qua nhưng không phát hiện được người cần tìm.
Tiểu Tịnh Trần không khỏi cảm thấy chán nản, Đoàn trưởng không ở trong cái lều to nhất này thì có thể ở đâu được?
Tiểu Tịnh Trần là bé ngoan, ưu điểm của bé ngoan là: không hiểu thì phải hỏi!
Thế là cô bé không chút do dự bước ra từ nơi ẩn nấp, mở miệng: “Đoàn trưởng của các người đâu rồi?”