Đạn của súng lục có hạn, cũng không thích hợp dùng để sát thương diện tích rộng, đạn vẫn chưa bắn hết, Tiểu Tịnh Trần quả quyết chuyển nòng súng, “Pằng~ Pằng~” hai tiếng tiêu diệt chiến sĩ nhỏ tuổi và đồng chí Đại đội trưởng bên cạnh, sau đó buông lỏng ngón tay, vứt súng lục đi, thuận tay đoạt lấy súng liên thanh hạng nhẹ trên người chiến sĩ nhỏ tuổi, bắn về phía đám người đông đúc còn chưa kịp tản ra kia.
“Pặc~ Pặc~ Pặc~” tiếng súng không dứt bên tai, khói trắng dày đặc đã nồng nặc. Đạn trong súng liên thanh hạng nhẹ tiếp tục chưa bắn hết, Tiểu Tịnh Trần quả quyết vứt súng đi. Cô bé đột nhiên vươn người nhảy lên, mũi chân đạp vào bánh xích, như một con chim đại bàng lao về phía khói trắng dày đặc.
Bởi vì những chiến sĩ kia đứng quá đông đúc, bị súng liên thanh đảo qua liền chết một đám lớn, khói trắng cuồn cuộn có hiệu quả cản trở tầm nhìn của người bình thường. Những chiến sĩ may mắn còn sống sót thậm chí cũng không phát hiện ra tiếng súng của kẻ địch đã ngừng. Bọn họ theo bản năng lấy súng của mình ra phản kích lại, vừa đánh vừa lui, muốn quay trở lại bên trong xe thiết giáp. Đáng tiếc... mong muốn rất tốt đẹp nhưng hiện thực rất gian khổ.
Khi một chiến sĩ vất vả lắm mới lách qua “đám người chết”, bám vào bánh xích trèo lên đỉnh xe, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên có một ánh sáng trắng vụt qua, “Phụt...” áo tín hiệu vỡ vụn, khói trắng dày đặc đến nỗi mắt anh ta cũng không nhìn ra được. Anh ta thậm chí cũng chưa nhìn rõ người giết mình là ai, xung quanh lại vang lên tiếng “Phụt...” vừa xa lạ vừa quen thuộc!
Mãi đến khi khói trắng hoàn toàn tiêu tan, trên con đường nhỏ chỉ còn lại một đám người đội màu lam chết đến nỗi không thể chết thêm được nữa, kẻ địch sớm đã tẩu thoát rồi.
Đại đội trưởng trẻ tuổi lấy mũ trên đầu xuống, giống như phát tiết hung hăng giày vò, âm thầm phỉ nhổ, bọn họ chết thật là oan ức~!
Tiêu diệt hết quân địch, Tiểu Tịnh Trần quả quyết rút đi, ngay đến cả xe con cô bé cũng không biết lái, nữa là xe tăng to lớn đồ sộ kiểu này, lỡ như vào mà không ra được, thì đó không phải là đang sống tự tìm lấy cái chết sao.
Tiểu Tịnh Trần giống như bước vào trạng thái rất huyền diệu, đối diện với kẻ địch đội màu lam, cô bé gặp một giết một, gặp hai giết hai. Tất cả những người của đội màu lam không may mắn gặp phải cô bé đều không hề ngoài ý muốn mà anh dũng hy sinh.
Buổi trưa, cô bé cuối cùng cũng băng qua khu vực ranh giới, tiến vào nội địa của đội màu lam. Đội màu lam xuất hiện không còn là một tiểu đội nữa, mà là cả một liên đoàn đóng quân. Tiểu Tịnh Trần không hành động thiếu suy nghĩ nữa, trực giác nhạy cảm nói cho cô bé biết, người của đội màu lam ở đây rất đông, đông đến mức có thể bao vây cô bé thành sủi cảo.Tiểu Tịnh Trầncũng không phải là đến để so sức chiến đấu với các chiến sĩ đội màu lam, cô bé có nhiệm vụ nặng nề hơn.
Tiểu Tịnh Trần lén đi vào, im hơi lặng tiếng đi qua các chiến sĩ của đội màu lam sát bên người. Cô bé ẩn náu rất tốt, từ đầu đến cuối cũng không để lộ vị trí của mình. Nhưng mà, dần dần, cô bé cảm thấy được áp lực.
Cho dù là đội màu lam hay là đội màu đỏ thì bộ tư lệnh đều là sau khi diễn tập mới bí mật dựng lên. Trừ các sĩ quan cao cấp bên mình ra, không có ai biết vị trí chính xác của bộ tư lệnh, bao gồm cả các chiến sĩ bình thường của bên mình. Điểm thi đấu trong trận diễn tập quyết định ở việc ai có thể tìm ra bộ tư lệnh và phá hủy nó nhanh hơn. Tất cả mọi người đều hướng về mục tiêu này mà nỗ lực, Tiểu Tịnh Trần cũng không ngoại lệ.
Tiểu Tịnh Trần là một kẻ mù đường, đây là việc đã định từ trước, nhưng ngũ quan của cô bé lại nhạy cảm đến nghịch thiên, cho dù chỉ là dựa theo mùi hương rất nhạt không sai biệt lắm với mùi rừng cây, gần như ngửi không thấy, cô bé cũng có thể chân nam đá chân chiêu xông vào khu chỉ huy của đội màu lam. Không thể không nói cô bé đúng là đứa bé của nhà Phật Tổ, vận may tốt đến bất ngờ!
Nhưng mà, cách bộ tư lệnh ngày càng gần, hệ thống cảnh giới ở đây cũng ngày càng nghiêm ngặt, máy theo dõi, lính canh gác, đều không đáng nói, lưới phòng ngự tia hồng ngoại, máy cảm ứng nhiệt độ cơ thể quả thực là khó lòng phòng bị, địa lôi, âm lôi... các vũ khí mang tính sát thương càng khiến người ta thổ huyết hơn nhiều.
Nếu như người đến không phải là người có trực giác nhạy cảm tới nỗi Phật tổ cũng tự than không bằng như Tiểu Tịnh Trần, mà đổi thành bất cứ một người nào đó, đều chắc chắn sẽ bị hố chết không toàn thây. Đáng tiếc, người đến lại là Tiểu Tịnh Trần...
Tiểu Tịnh Trần một đường mò tới ngọn đồi bên ngoài bộ chỉ huy mới dừng lại.
Bộ chỉ huy của đội màu lam dựng bên trong một khe núi, nằm trên sườn núi, có thể nhìn thấy rất rõ ràng tình hình bên dưới.
Một cái lều ngụy trang rộng tới mức có thể so với căn nhà bốn năm phòng, xung quanh lều có những chiếc lều khác kích cỡ khác nhau vây xung quanh mấy vòng, cái nhỏ nhất cũng đủ để làm một phòng hội nghị. Các chiến sĩ tay cầm súng thép mặc quần áo luyện tập, từng đội một thay nhau đi, hoặc là đi tuần tra hoặc là đi truyền mệnh lệnh, cả một bộ chỉ huy yên tĩnh nhưng không tĩnh mịch, khẩn trương lại không ồn ào, vừa nhìn liền biết đây là đội ngũ cao cấp được rèn luyện quân sự.
Ở dưới chân núi cách bộ chỉ huy không xa, đội màu lam dùng hàng rào sắt vây thành một bãi đất trống lớn, ở đó là chỗ nhốt tù binh, đội màu đỏ bị nhốt trong đó không nhiều, nhưng cũng không ít, đủ để tập hợp thành một tiểu đoàn.
Tiểu Tịnh Trần hơi nheo mắt, phóng hết tầm mắt nhìn về phía xa. Đương nhiên, cô bé hoàn toàn không có hứng thú với các chiến hữu đội màu đỏ trong trại tù binh, sự chú ý của cô bé chỉ là cái lều lớn nhất kia, nếu như không ngoài ý muốn, Đoàn trưởng của đội màu lam có lẽ là ở trong đó cũng nên!
Tiểu Tịnh Trần không thể khẳng định, dù sao thì Đoàn trưởng nhà mình không phải là ngồi trong xe dẫn dụ bốn cái máy bay chao đảo sao?
Cho dù là như thế nào, cô bé cũng nhất định phải tiêu diệt một Đoàn trưởng của đối phương, như vậy mới công bằng.
Hạ quyết tâm, Tiểu Tịnh Trần đổi chiếc phù hiệu tay áo màu đỏ của mình bằng phù hiệu tay áo màu màu lam mà cô bé đoạt được trên đường đi, sau đó nghênh ngang bước tới cổng lớn của bộ chỉ huy. Cổng lớn có không ít chiến sĩ đội màu lam canh gác, nhìn thấy một tiểu binh một mình nghênh ngang bước tới, binh sĩ đội màu lam đều không khỏi đề phòng.
Diễn tập vừa mới bắt đầu chưa bao lâu, đúng lúc như dầu sôi lửa bỏng, đội ngũ của hai đội vẫn chưa đầy đủ, để tránh việc hy sinh không cần thiết, cho dù là các chiến sĩ đội màu lam hay đội màu đỏ đều sẽ cố gắng không để mình bị lẻ loi đơn độc, cho dù là làm gì cũng ít nhất là hai người cùng nhau hành động. Cho nên khi một tiểu binh lẻ loi xuất hiện, kẻ ngốc cũng biết là có vấn đề. Chiến sĩ phụ trách canh gác của đội màu lam sở dĩ chưa lập tức nổ súng, cũng chỉ vì phù hiệu tay áo của đối phương cũng là màu lam mà thôi.
Tiểu binh vẫn cúi đầu, không nhìn rõ gương mặt của cô bé, lại càng không nhìn rõ sắc mặt của cô bé, cho nên khi tiểu binh kia cách cổng lớn chỉ còn khoảng hai mươi bước, một chiến sĩ bảo vệ đội màu lam đột nhiên giơ súng: “Đứng lại, mật mã!”
Mật mã cái gì chứ Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối không hiểu, bước chân của cô bé hơi dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu, mù tịt lại vô tội nhìn đối phương.
Khuôn mặt quả táo trắng nõn mập mạp như trẻ con, đôi mắt to tròn trong sáng, ánh mắt trong suốt ngây thơ, lại cộng thêm vẻ bề ngoài của em gái nhỏ yếu đuối, Tiểu Tịnh Trần không cần bất cứ lời nói nào cũng đủ để lừa gạt cảm quan của bất cứ người nào.
Có lẽ là hoàn toàn không nghĩ tới rằng chiến sĩ lớn mật khả nghi lại có thể là một em gái nhỏ đáng yêu ngây thơ như vậy, sự khác biệt cực hạn về hình ảnh thị giác này đã khiến tất cả binh lính, kể cả bảo vệ giơ súng, đều không khỏi sửng sốt, cũng chính sự kinh ngạc trong nháy mắt này đã khiến họ mất cơ hội phản kháng duy nhất.
Thừa dịp trong nháy mắt bọn họ đang sửng sốt, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên giơ tay, hai khẩu súng lục đều xuất hiện, “Pằng~ Pằng~ Pằng~” tiếng súng không dứt bên tai, một cái đối mặt liền tiêu diệt mười mấy chiến sĩ phụ trách canh gác cổng. Tiểu Tịnh Trần vừa nổ súng vừa chạy, khi cổng lớn bị khói trắng bao phủ, cô bé thừa lúc xông qua đường cảnh giới, bóng dáng biến mất trong khói trắng.
Tiếng súng ở cổng tự nhiên sẽ kinh động đến người trong bộ chỉ huy. Chuông báo động lập tức vang lên, các chiến sĩ đóng quân trong bộ chỉ huy vốn đã được huấn luyện lập tức cầm vũ khí, xông ra ngoài doanh trại, chuẩn bị chiến đấu bằng tốc độ nhanh nhất, tiến hành lục soát khu chỉ huy theo hình thức trải thảm*.
*Trải thảm: Quy mô lớn và nhanh chóng.
Bãi đỗ xe, kho vũ khí, bệnh viện quân đội, các doanh trại lớn... dường như mỗi một inch của sân cỏ đều bị đào lên, mà ngay cả bóng của kẻ thù cũng không nhìn thấy, nhưng các lính canh ở cổng thực sự đã tử trận rồi. Sườn dốc bốn phía xung quanh bộ chỉ huy, chiếm tổng cộng diện tích rộng lớn như vậy, thật đúng là gặp ma quỷ rồi!
Các chiến sĩ đội màu lam lục soát toàn bộ khu vực chỉ huy phía trước, sau, trái, phải, trên dưới đến ba lần, lại vẫn không nhìn thấy cọng tóc của kẻ thù. Cuối cùng, bọn họ không thể không từ bỏ, chỉ là cảnh giới của khu vực chỉ huy lại nâng lên một cấp mới.
Kết thúc một ngày diễn tập quân sự, cả hai đội màu đỏ và màu lam đều có tổn thất riêng, nhưng nhìn chung, sự tổn thất trong trận chiến của đội đỏ lớn hơn rất nhiều so với đội màu lam. May mắn là, đội đỏ đông người nên cũng không phá vỡ sự cân bằng của trận chiến. Vào lúc đêm khuya vắng lặng, trong doanh trại yên tĩnh, chỉ còn trong lều của thủ trưởng vẫn sáng đèn. Ngoại trừ lính bảo vệ canh gác và đi tuần ra, những chiến sĩ khác không tới phiên trực đều đã ngủ cả rồi.
Mãi đến khi mặt trăng lên cao trên bầu trời, đêm khuya không biết đã mấy giờ nữa, doanh trại tù binh đột nhiên có bóng người lay động.
Quân lính đội đỏ trong doanh trại tù binh có khoảng ba đến năm trăm người. Ngoại trừ việc bị tước đoạt súng, đạn dược và các loại binh khí ra, trạng thái tinh thần của họ vẫn được coi là rất tốt.
Đêm hôm khuya khoắt chính là lúc cơn buồn ngủ mạnh mẽ, một cái bóng tối đen lại không một tiếng động đi qua giữa các tù binh, có người ngủ lơ mơ không cẩn thận nhìn thấy còn tưởng rằng mình mơ gặp phải ma.
“Ôi chao, nữ chiến sĩ nhỏ, là cậu à?” Bóng đen di động đột nhiên bị gọi dừng lại. Cô bé hơi ngẩn người, nghi hoặc quay đầu, lập tức nhìn thấy một đôi mắt sáng như chú chó nhìn thấy cục xương thịt vậy, đối phương giơ tay khua khua: “Nữ chiến sĩ nhỏ, cậu không nhớ mình sao, ba mươi Tết chúng ta đã gặp nhau.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nghĩ một lát, không khỏi bỗng nhiên bừng tỉnh: “Cậu là người mà nhớ nhà tới mức khóc mà đi trèo tường đó sao?” “Phốc...” trong bóng đêm có ai đó không cẩn thận phì cười, chiến sĩ nhỏ trèo tường xấu hổ gãi má: “Cái đó... mình tên Ách Tân.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Mình tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”
“Bạch Tịnh Trần?!” giọng nói của Ách Tân không khỏi lên cao giọng. Cậu ta vội vàng che miệng, mắt vì sợ hãi mà trừng lớn. Thấy không gây nên sự chú ý của các bảo vệ đội màu lam, cậu ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng nói: “Cậu chính là Bạch Tịnh Trần? Nữ chiến sĩ xinh đẹp nhất đoàn mình?”
Tiểu Tịnh Trần:“...”
“Tiểu Tân Tử, lời này của cậu thật nực cười, đoàn 814 tổng cộng có mấy nữ chiến sĩ? Nếu nói xinh đẹp nhất, nên là Vệ Thủ Tiểu đội trưởng tiểu đội hai trung đội 1 đại đội Đao Phong. Tên nhóc đó... chậc~ chậc~ họa thủy, thật đúng là họa thủy.”
Ai cũng thích nhiều chuyện, lời này vừa nói ra lại có không ít người phụ họa. Doanh trại tù binh im lặng không hiểu sao náo nhiệt cả lên. Bọn họ bị nhốt ở đây không thể trốn thoát được, chết lại không chết được, ngoại trừ việc ngồi đợi diễn tập kết thúc ra thì thật sự không còn việc gì để làm. Ngoài những tân binh sẽ bởi vì lần đầu tiên diễn tập đã bị bắt làm tù binh mà các kiểu bi thương buồn tủi, những binh lính cũ đã sớm quen với việc này.
Nếu như từ trước đến nay chưa từng làm tù binh trong diễn tập, bạn sẽ xấu hổ khi khoe khoang mình là lính cũ. “Thà chết chứ không chịu khuất phục”, “thà chết chứ không đầu hàng” đó là diễn trên tivi, trong thực tế, bất kể là diễn tập hay là chiến tranh thực sự, còn sống mãi mãi vẫn tốt hơn là chết.