Là buổi diễn tập quân sự nên đương nhiên đạn dược đều là đạn khói. Một quả bom chỉ có thể làm nổ một cái lều được dựng đơn giản. Mặc dù không thể gây thương tổn đến người, nhiều nhất thì cũng chỉ khiến người ở trong lều bị khói trắng bao phủ. Thế nhưng, mỹ nhân Tiểu Tịnh Trần đã cứu anh ta. Đồng chí Đoàn trưởng đã tránh khỏi thảm kịch “xuất quân chưa kịp đánh đã tử trận”, vẫn giữ lại được một mạng mà gào lên giận dữ.
“Mẹ kiếp, chết ra đây cho ông đây. Còn trốn cái quỷ gì, vị trí đã sớm bị bại lộ rồi. Mẹ nó chứ!”
Đồng chí Đoàn trưởng có tính khí nóng nảy, chỉ cần có lửa là phát ra ngay, trước nay chưa từng giấu giếm. Thế nhưng, trình độ chửi người của anh ta cũng chỉ như vậy, chỉ biết sử dụng thay thế qua lại giữa “mẹ kiếp” và “mẹ nó”, lượng từ vựng còn thiếu thốn hơn cả Tiểu Tịnh Trần.
“Bịch!” Lại một quả bom nữa từ trên trời rơi xuống, khiến cho bùn đất ở khu rừng nhỏ quanh đó nổ bùng lên, khói trắng cuồn cuộn.
Đồng chí Đoàn trưởng không chửi nữa, anh ta không nói hai lời mà kéo Tiểu Tịnh Trần chạy đi, các chiến sĩ chưa chết cũng bắt đầu hành động, tiếng súng vang lên khắp nơi.
Nhiệm vụ mà Trung đoàn 814 được phân công là phải đánh chiếm được cao điểm 561 của quân địch. Nơi đó là trung tâm thông tin lớn nhất của quân địch. Chỉ cần đánh chiếm được 561, hệ thống thông tin của quân lam ít nhất cũng phải bị tê liệt trên mười tám tiếng. Quân đỏ với nhiều người, lực lượng lớn sẽ có thể sẽ tranh thủ được cơ hội mạnh nhất để giành chiến thắng.
Để có thể hoàn thành tốt hơn, nhanh hơn nhiệm vụ được giao, Đoàn trưởng đã phái người dưới quyền đi hết, bên cạnh chỉ còn lại một người lính của đại đội cảnh vệ và một vài người của đại đội Lưỡi Đao để yểm trợ. Đợi đến khi quân địch tập kích bất ngờ, hỏa lực mà quân địch dùng để tiêu diệt anh ta càng mạnh, áp lực phải đối mặt khi đánh chiếm 561 sẽ càng nhỏ. Bởi vì khoảng cách giữa hai bên không xa lắm, cho nên số binh lực đi tập kích mà Đoàn trưởng phân công chắc chắn đến từ 561.
Những chiếc xe ẩn giấu trong rừng rậm đã được nổ máy brừm brừm, đều là xe việt dã, xe thiết giáp, xe tăng hạng nhẹ... dễ dàng đi xuyên qua rừng núi. Không nhìn thấy một chiếc xe hạng nặng nào. Xe Hummer, xe Land Rover đối với dân chúng bình thường rất khí phách quyền thế, nhưng ở trong rừng núi kỳ thực lại không có nhiều ưu thế. Thứ duy nhất mà lính cảnh vệ có thể sử dụng để chống lại quân địch chính là cây súng trong tay, là con dao bên hông.
Mẹ kiếp! Sức chiến đấu hoàn toàn không cân bằng!
Đồng chí Đoàn trưởng ném Tiểu Tịnh Trần lên xe chỉ huy, ra lệnh một tiếng, xe việt dã đã xếp thành hàng xiêu vẹo xuyên qua vùng núi. Bốn chiếc máy bay ném bom chợt xuất hiện trên bầu trời, một quả bom từ trên trời rơi xuống. Hai bên đường xe chạy không ngừng nổ vang, rồi lại nổ vang, chìm trong khói mù.
“Đoàn trưởng, làm thế nào bây giờ? Chúng ta bị theo dõi rồi!” Người lính cảnh vệ theo sát bảo vệ cho Đoàn trưởng đang ngồi ở chỗ cạnh tài xế quay đầu lại lo lắng nói. Mắt của Tiểu Tịnh Trần ngồi ở hàng sau bên cạnh Đoàn trưởng chợt sáng lên, chiếc miệng nhỏ nhắn nhếch lên, ô, người quen cũ!
Nhưng thật đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt sáng lấp lánh của Tiểu Tịnh Trần. Không phải vì anh ta quá nghiêm túc, quá cứng nhắc, quá lạnh lùng, mà là vừa nhìn thấy nữ đồng chí này, vành mắt của anh ta đau quá! Đồng chí Nhạc Tinh, anh vất vả rồi!
“Mặc kệ!” Đồng chí Đoàn trưởng lớn tiếng liếc mắt, lấy bản đồ ra, ngón tay trượt xuống dọc theo một dãy núi nào đó: “Đi qua nơi này.”
Nhạc Tinh liếc nhìn bản đồ, cảm thấy bối rối: “Đó là vùng thủ phủ của chúng ta, dẫn địch tới đó có được không?”
Đồng chí Đoàn trưởng cuộn bản đồ rồi nhét vào trong lòng Nhạc Tinh: “Cái người không chịu động não này, cậu không thử nghĩ xem, ông đây cả thảy cũng chỉ mang có vài người. Nếu như thật sự muốn trốn, không phải cứ chui vào trong rừng là xong rồi ư? Cần gì phải dựng lều trên đất trống? Đó không phải rõ ràng muốn nói cho quân địch rằng nơi này có thịt mỡ, mau đến đây cướp sao hả?”
Nhạc Tinh ngẩn người, hai mắt sáng lên: “Đoàn trưởng, ngài...!!”
Đồng chí Đoàn trưởng sờ cằm, lộ ra nụ cười ác độc nham hiểm: “Sợ cái gì, dám đánh ông đây, nhất định sẽ để bọn họ có đến mà không có về. Quân lam chỉ có bốn chiếc máy bay ném bom GTM-5 thôi, đủ hồi vốn rồi... Đừng phí lời nữa, đi nhanh lên!”
“Vâng.” Nhạc Tinh mở bản đồ ra, chỉ đường cho tài xế, nhân tiện dùng máy bộ đàm liên lạc với những xe khác. Cần phải dụ kẻ địch vào vòng mai phục của quân mình. Ý tưởng mặc dù không tệ, nhưng không thể không nói, lấy chính mình ra làm mồi dụ, đồng chí Đoàn trưởng thật sự chán sống rồi.
Vẫn là câu nói này: Mong ước thì nhiều, mà hiện thực lại rất tàn khốc!
Đồng chí Đoàn trưởng vui vẻ tưởng tượng quang cảnh chiếc máy bay ném bom kia sẽ bị Angry Birds bắn rơi. Bỗng nhiên ở hàng trước vang lên một tiếng “phù”, trên người người lái xe không hiểu vì sao bốc lên một làn khói trắng. Đồng thời chiếc xe cũng bị dừng lại, người chết không biết lái xe mà.
Người lái xe quay đầu, im lặng nhìn Nhạc Tinh và đồng chí Đoàn trưởng: “Báo cáo Đoàn trưởng, tôi chết rồi.”
Đoàn trưởng há miệng, khô khốc nói: “Tôi nhìn thấy rồi.”
Mẹ kiếp! Không ngờ lại có một tay súng bắn tỉa mai phục!
Có tay lính bắn tỉa mai phục ở xung quanh, tiếp tục ngồi trong xe sẽ trở thành mục tiêu sống. Nhạc Tinh quả quyết hồi hồn lại, đẩy cửa xe ra rồi cúi thấp người ẩn núp, nhanh chóng mở cửa sau xe. Đồng chí Đoàn trưởng lập tức lôi Tiểu Tịnh Trần xuống xe. Dùng xe chỉ huy để che chắn, ra sức chạy như điên về khu rừng ở dọc con đường nhỏ. Các chiến sĩ trên những xe khác cũng xuống xe bày thế trận, tiến hành phản kích toàn diện với quân địch chưa biết là ai. Nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo bệ cho Đoàn trưởng, chỉ cần yểm trợ cho Đoàn trưởng rút lui, tất cả sự hy sinh đều được cho phép.
Nhạc Tinh giơ súng lục lên, yểm hộ cho Đoàn trưởng hướng về khu rừng để ẩn nấp. Đoàn trưởng nắm chặt tay Tiểu Tịnh Trần không buông, trong sự yểm trợ khỏi mưa bom bão đạn, mấy người thuận lợi chui vào trong rừng. Cuối cùng Đoàn trưởng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy từng làn khói trắng bốc lên từ trên người những người lính cảnh vệ.
Một phát súng một mạng - Ý nghĩa tồn tại của tay súng bắn tỉa!
Mặc dù biết rõ sự “hy sinh” trong diễn tập đều là chết giả, nhưng đồng chí Đoàn trưởng vẫn không nhịn được mà nóng hết cả vành mắt, anh ta cắn răng nghiến lợi hung hăng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước rồi chạy như điên. Mặc dù mấy tay lính bắn tỉa xuất hiện đã làm rối loạn kế hoạch của anh ta, nhưng anh ta biết tay súng bắn tỉa này là ai...
“Mẹ kiếp! Lần diễn tập này lại có người của Kỳ Lân sao? Sao mình lại không nhận được thông báo?” Đoàn trưởng cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ nguyền rủa.
Bước chân của Nhạc Tinh lảo đảo suýt chút nữa thì té ngã, may mà anh ta phản ứng nhanh, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt kinh ngạc: “Người của căn cứ Kỳ Lân? Sao lại có thể? Lần diễn tập lần này không phải là cuộc đối đầu của liên hiệp bộ đội tác chiến chúng ta hay sao? Liên quan gì đến đội đặc công đâu? Quân bộ cũng không không có thông báo gì mà?”
Đoàn trưởng hung hăng nghiến răng, chết tiệt. Nếu như biết con nghé khốn khiếp này ở trong đội ngũ quân địch, anh ta có tìm đường chết cũng không lấy mình ra làm mồi dụ. Không có tay súng bắn tỉa xông ra giữa đường này, anh ta đã sớm dẫn dụ được bốn chiếc máy bay ném bom kia đến được điểm mai phục rồi.
Thất sách! Thất sách!
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu như con nghé khốn khiếp này đã xuất hiện ở đây, thì việc phá hủy cao điểm 561 sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đoàn trưởng biết, anh ta càng kéo dài thời gian, xác suất các anh em bộ đội giành chiến thắng lại càng lớn.
Không nên xem thường sức mạnh của một người, đừng tưởng rằng một người nhỏ bé thì không ảnh hưởng được đến toàn cục. Đừng quên là, đêm giao thừa, chỉ một tay súng bắn tỉa mà đã giữ chặt được cửa hội trường, khiến cho mấy nghìn quân binh ở trong hội trường đều bị bao vây chặt chẽ.
Nhạc Tinh bảo vệ đồng chí Đoàn trưởng xuyên qua khu rừng. Ánh trăng sáng ngời, chiếu rọi xuống con đường phía trước, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng súng càng ngày càng xa càng ngày càng lác đác cho thấy sự tàn khốc của “chiến tranh”. Cho đến khi tiếng súng hoàn toàn biến mất, trong lòng Nhạc Tinh mới chấn động, anh ta âm thầm nuốt hận.
Toàn bộ lính cảnh vệ đã bị tiêu diệt, quân địch sắp đuổi tới rồi!
Nhạc Tinh đột nhiên dừng bước. Đoàn trưởng nghi hoặc quay đầu. Còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt của anh ta đã khựng lại, xụ mặt xuống: “Cho dù cậu có làm gì, thì hãy sớm tỉnh táo lại cho tôi. Đại đội lính cảnh vệ chừng một trăm người cũng không giải quyết được con nghé này, một mình cậu thì có tác dụng gì chứ?”
“Đoàn trưởng, cậu ta từng là lính của ngài. Ngài hiểu rõ sự lợi hại của cậu ta hơn ai hết. Người của đại đội lính cảnh vệ không ngăn cản được cậu ta. Tôi cũng không ngăn được cậu ta. Nhưng tôi có thể cố gắng kéo dài thời gian. Đoàn trưởng, ngài còn có thể lấy thân mình ra làm mồi nhử để dụ chủ lực không quân của quân địch, còn tôi chỉ là một binh nhì.”
“Vô lý, binh nhì thì đã làm sao? Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh sĩ giỏi!” Vành mắt đỏ ngầu đồng chí Đoàn trưởng trợn lên giận dữ nhìn Nhạc Tinh.
Ở bên kia, Tướng quân và binh sĩ lặng lẽ nhìn nhau, nước mắt âm thầm chảy thành ngàn sông. Ở bên này, Tiểu Tịnh Trần mù mờ nhìn Tướng quân rồi lại ngó binh sĩ, đột nhiên thốt ra một câu: “Ba tôi nói, binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải là đầu bếp giỏi, Đoàn trưởng, ngài nói sai rồi!”
Đoàn trưởng: “...”
Nhạc Tinh: “...”
“Câm miệng!” x2
Không hiểu vì sao lại bị quát, Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ oan ức, xụ miệng xuống, oán niệm trừng mắt nhìn Đoàn trưởng.
Nhạc Tinh đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần. Anh ta đem khẩu súng trong tay nhét vào bàn tay nhỏ của cô bé, hai tay đè lên vai cô bé, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô bé rồi nói: “Người động thủ đánh tôi lại có thể khiến tôi không thể phản ứng lại không phải không có. Tuy rất ít ỏi, nhưng đồng chí là một trong số đó. Tôi biết đồng chí rất lợi hại. Bây giờ, tôi giao phó Đoàn trưởng cho đồng chí. Tôi không cầu gì khác, chỉ cầu xin đồng chí có thể tận lực bảo vệ cho Đoàn trưởng, kéo dài thời gian, đừng để tay súng bắn tỉa kia quay về phá hoại hành động cao điểm 561 của chúng ta, được chứ?”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Đôi mắt to trong sáng chớp chớp, cố gắng tiêu hóa ý tứ mà Nhạc Tinh muốn truyền đạt.
“Bạch Tịnh Trần, đồng chí là một chiến sĩ!” Đừng sợ hãi vào thời khắc mấu chốt.
Tiểu Tịnh Trần chầm chậm gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý.”
“Các... các cậu...” Đoàn trưởng tức giận đến nỗi tái cả mặt. Nhạc Tinh an ủi: “Đoàn trưởng, tôi chỉ là một tay mơ, không kéo dài được nhiều thời gian của cậu ta. Ngài chạy càng xa càng tốt. Nếu không thì, ngộ nhỡ ngài cũng ngỏm, nơi này sẽ không còn mục tiêu hãm chân sự chú ý của cậu ta. Ngay khi cậu ta quay trở lại 561...”
Lời phía sau không cần nói hết, cũng đủ để khiến cho mặt của Đoàn trưởng trầm như nước.
Mặc dù mỗi lần diễn tập, cấp trên đều nhấn mạnh: “Phải coi diễn tập như chiến tranh thật sự.” Nhưng trong lòng mọi người chung quy lại vẫn biết rõ đây là “diễn tập”. Có người “hy sinh”, mọi người sẽ thất vọng, sẽ không cam lòng, sẽ khó chịu, nhưng sẽ không vì những sinh mệnh đã “tan biến” này mà bi thương khóc lóc thảm thiết. Đó chính là khác biệt giữa hiện thực và hư ảo.
Vì thắng lợi, một chút hy sinh là không thể thiếu!
Đoàn trưởng kéo Tiểu Tịnh Trần tiếp tục chạy như điên. Nhạc Tinh thì đi về hướng vừa tới.
Kỹ thuật bắn súng của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, nhưng đối với cô bé mà nói, súng lục chưa chắc đã có tác dụng như hòn đá nhỏ. Thế là, Tiểu Tịnh Trần quả quyết nhét khẩu súng vào trong tay Đoàn trưởng. Đoàn trưởng tranh thủ quay đầu liếc nhìn cô bé, nhưng nữ binh hoàn toàn không hiểu rõ được tình huống hiện tại mà lại hé miệng cười làm lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Cười cái gì mà cười! Mặt Đoàn trưởng tối sầm lai.
“Phù!” Một âm thanh nhẹ vang lên, làn khói trắng cuồn cuộn bốc lên.
Nụ cười cứng đờ trên mặt Tiểu Tịnh Trần, con ngươi của cô bé đột nhiên co lại, kinh ngạc trợn to mắt, ngây ngốc nhìn phần ngực của Đoàn trưởng có một lỗ nhỏ đang bốc khói trắng.
Thế nhưng cô bé lại không cảm nhận được bất cứ sát khí nào! Cái này không khoa học!