Đêm ba mươi Tết, nhân dân cả nước vui mừng đón mùa xuân mới, trên mặt mỗi người đều là vẻ vui sướng hân hoan, nhưng lại vẫn có những phần tử tội lỗi gây mất hứng không để cho người ta được sống yên. Diễn tập cuối năm cái quỷ gì chứ? Diễn tập thì cứ diễn tập đi, đằng này đến một câu chào hỏi cũng không có, lại phải im lặng không một tiếng động mà lẻn vào trung đoàn người ta, lặng lẽ tiêu diệt từng nam tử hán của Hoa Hạ.
Tiệc liên hoan chào mừng năm mới còn chưa diễn xong, cả hội trường to đùng đã bị bao phủ bởi làn khói trắng cuồn cuộn. Các chiến sĩ còn chưa kip bị sặc khói đến độ nước mắt nước mũi chảy ngược thành sông đã có phản ứng lại. Đoàn trưởng gầm lên giận dữ đến nỗi hất cả trần nhà lên. Sau đó, các đồng chí đã giác ngộ ra – Thì ra là họa do Đoàn trưởng gây ra!
Nghe nói là trong một lần diễn tập quân sự nào đó, một Trung đội mấy ngàn người nào đó đã bị một Tiểu đội đặc công nào đó giết chết hết. Đó không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là, toàn quân đều bị tiêu diệt hết, đến dáng vẻ của quân địch như thế nào cũng không biết, càng không làm rõ được người ta rốt cuộc có bao nhiêu người, bao nhiêu binh chủng, bao nhiêu vũ khí. Mẹ kiếp! Việc này đã trở thành trò cười lớn nhất của toàn bộ quân khu. Mà người cười lớn tiếng nhất chính là Đoàn trưởng Liễu của Trung đoàn 814.
Đoàn trưởng Liễu hả hê quá mức, còn chân thành tuyên thệ: “Đó là không gặp phải 814 của chúng tôi thôi, chứ nếu như gặp phải 814 chúng tôi, tôi cam đoan sẽ khiến cho đối phương có đến mà không có về, mọi người ấy à. Chậc chậc!” Câu nói phía sau dù chưa nói hết, nhưng cũng đủ để đối phương phải xù lông rồi.
Đoàn trưởng của đối phương giậm chân tại chỗ, tranh luận với Đoàn trưởng Liễu một hồi. Đoàn trưởng Liễu bị người ta kích động, lập tức hăm hở đánh cược, muốn thực hiện một cuộc diễn tập chiến tranh mà không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào. Huy hiệu năm mới do đồng chí Đoàn trưởng phát xuống, hơn nữa còn nói rõ trong đêm giao thừa phải đeo. Vốn nghĩ rằng bọn họ dù thế nào cũng là bộ đội chiến đấu. Mỗi ngày huấn luyện một ngày một đêm cũng không phải cũng không phải trò đùa. Đội đặc công cho dù có lợi hại đến đâu, nhưng dù sao cũng ít người hơn. Bọn họ có thể giết chết một tiểu đội, một trung đội, một đại đội, nhưng chẳng lẽ còn có thể im hơi lặng tiếng giết chết cả một doanh trại, một trung đoàn trong vòng nửa phút sao?
Chỉ cần có một chút động tĩnh, với tính cảnh giác của các chiến sĩ, tất nhiên sẽ kịp thời phản ứng lại. Đến lúc đó, người nhiều, sức mạnh lớn, kho vũ khí đầy đủ, lại còn là đại bản doanh của mình, phản công cũng không phải là ảo tưởng.
Nhưng kết quả thì sao?
“Phù!” Trong hội trường lớn đang múa hát tưng bừng. Một tiếng vang yếu ớt như vậy tất nhiên sẽ không gây được sự chú ý của mọi người. Chỉ ngoại trừ người trong cuộc và mấy người quen ở xung quanh. Đáng tiếc là, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, trong hội trường lớn lại vang lên tiếng “phù phù phù” liên tiếp.
Khói trắng tỏa ra, hội trường rộng lớn rất nhanh đã biến mất. Một vài chiến sĩ đang bốc khói bất giác đưa tay lên sờ huy hiệu trên ngực mình. Huy hiệu chỉ to bằng móng ngón tay cái, ở giữa mặt trước của huy hiệu có một cái lỗ nhỏ, dùng tay ấn nhẹ một cái, đạn khói?
Một vài chiến sĩ kích động đến nỗi nhảy dựng lên, vừa định mở miệng kêu lên, thì lại nghe thấy mấy tiếng “phù phù phù!”
Mỗi tiếng “phù” lại kèm theo một làn khói trắng phất phơ. Lúc mới đầu không ai để ý, nhưng sau khi vang lên mấy lần, tự nhiên sẽ có người cảm thấy sự bất thường: “Không hay rồi, địch tấn công!”
Trong quân đội chính là như vậy, rất khó nói lúc nào sẽ xảy ra “chiến tranh”. Đương nhiên, không phải người chết thật, cho nên khi đối mặt với việc bị “địch tấn công”, biểu hiện của các chiến sĩ đã trải qua huấn luyện hàng trăm ngàn lần vẫn rất bình tĩnh. Đáng tiếc là... sự thật tàn khốc sẽ không vì sự bình tĩnh của họ mà có bất kỳ sự thay đổi nào.
Kèm theo tiếng la “địch tấn công” của một chiến sĩ nào đó, các chiến sĩ trong hội trường lập tức đứng lên, khẩn cấp nhưng không lộn xộn rút quân theo thứ tự. Kết quả, cửa hội trường vừa mới mở ra, “phù”, chiến sĩ đứng gần cửa nhất bốc khói trắng.
“Phù!” Một chiến sĩ khác theo sát anh ta cũng bị bốc khói. “Phù!” “Phù!” “Phù!” Tiếng súng vang lên theo quy luật cái này rồi đến cái kia, đập vào màng nhĩ của mọi người. Tiếng súng ở cửa chính không dày đặc như ở trong hội trường, nhưng hoàn toàn không hề có phát trượt, cái này rồi đến cái kia, nghe được rõ ràng trong tiếng súng lộ ra vẻ ung dung như đang đi dạo trên sân vắng. Thế nhưng cho dù bọn họ có phá vòng vây như thế nào, thì vẫn không có ai có thể chạy ra xa được ba mét khỏi cửa chính của hội trường. Hết chiến sĩ này đến chiến sĩ khác bỏ mạng ở khu vực ba mét. Làn khói trắng dày đặc chồng lên nhau làm cho mắt các chiến sĩ trở nên mơ hồ.
Các chiến sĩ đến xem văn nghệ đâu có mang theo vũ khí bên người?
Tay không tấc sắt lại không nhìn thấy quân địch, bị lấp kín lối ra, bọn họ chỉ có thể tụ tập lại trong hội trường như dê đợi làm thịt. Tiếng súng giống nhau vang lên trong hội trường chưa hề dừng lại. Trước có sói, sau có hổ, hai bên ẩn núp chờ đợi để ăn tươi nuốt sống sinh vật không biết gì này. Mấy nghìn chiến sĩ bị vây kín trong hội trường. Các chiến sĩ khác đang ngắm trăng ngắm tuyết, từ thi từ ca phú nói tới nhân sinh lý tưởng cũng im hơi lặng tiếng tử trận trong “ám sát”. Bọn họ thậm chí còn không biết kẻ địch là ai, chỉ cảm thấy ngực phát ra tiếng “phù” một cái, khói trắng bốc lên, thế là hy sinh tại mặt trận.
Đêm giao thừa, Trung đoàn 814 diễn lại “bữa tiệc bỏ mạng”, không có tấu nhạc cũng không có tiếng rên khóc, chỉ có tiếng vang “phù phù”, cùng với làn khói trắng lượn lờ. Niềm vui sướng của năm mới đã hoàn toàn bị làn khói trắng ngày càng dày đặc bao phủ và ăn mòn.
Chỉ sau ba giờ ngắn ngủi, khi tiếng chuông năm mới vang lên, đồng chí Đoàn trưởng đã bị chặt đầu.
Đoàn trưởng Liễu đã từng cười người ta đến nỗi suýt hộc máu đang ngồi trên ghế sa lon hung hăng hút thuốc. Đôi mắt do những cảm xúc tiêu cực như buồn rầu, bực dọc, phẫn nộ, thất vọng... mà trở nên đỏ ngầu. Được rồi, cười nhạo đồng đội quả thật là có hơi không tử tế. Nhưng những người lính già như bọn họ, có ai là chưa từng lên sân khấu kề vai giết địch, xuống sân khấu liền nói móc lẫn nhau, chế giễu càng ác mới chứng tỏ mối quan hệ càng vững chắc. Khuôn mặt tươi cười chào đón đều là người lạ không thân quen.
Lính của mình, tự mình bảo vệ. Đoàn trưởng Liễu yêu quý biết bao những người lính dưới quyền của mình. Lúc này, trong lòng anh đau khổ biết bao, khó chịu biết bao.
Toàn quân đã bị tiêu diệt!
Các chiến sĩ, các quân binh của Trung đoàn 814 đã bị quân địch lẳng lặng tiêu diệt toàn bộ trong chính đại bản doanh của mình, không chừa lại một mống nào!
Một Trung đoàn mấy nghìn người, đối đầu với... hoặc phải nói là số lính đặc công được phái đi - không biết. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tổn thất chiến đấu: 5126 so với 7. Chênh lệch lớn như vậy, sức chiến đấu đáng sợ như vậy, đội lính đặc công của Hoa Hạ uy vũ khí phách, nhất thống giang hồ!
Cố vấn quân sự đau xót báo cáo kết quả diễn tập quân sự của trận “tập kích” lần này. Nói thật, anh ta cũng không ngờ phe mình lại thê thảm như vậy. Đối phương không phải thần, còn đồng đội cũng không phải heo, sao lại có thể như vậy chứ? Cái này thật không khoa học!
Vừa nghe báo cáo, Đoàn trưởng Liễu vừa phiền não hút thuốc, cuống thuốc lá đã lấp đầy cái gạt tàn thuốc lá. Đột nhiên, anh ta ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói: “Cậu vừa nói cái gì? Tỉ số tổn thất chiến đấu là bao nhiêu?”
“5126 với 7. Tôi biết chênh lệch này hơi lớn. Nhưng các chiến sĩ của chúng ta một chút chuẩn bị cũng không có, đừng nói đến vũ khí, đến cả cái dũa móng tay cũng không mang theo. Địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối. Đối mặt với những tay súng bắn tỉa có tiêu chuẩn cao, hiệu suất cao, tính sát thương cao, thương vong nặng nề của chúng ta về tình thì có thể lượng thứ được.”
Nếu như là lúc bình thường, Đoàn trưởng Liễu sẽ hung hăng mắng cho một trận. Thế nhưng lần này, trọng điểm của anh ta đã được thay đổi: “Bọn họ bị chết bảy người?” Da mặt co quắp lại do cười: “Được đó, không vũ khí không trang bị, thế mà vẫn tiêu diệt được bảy tên Kỳ Lân. Mẹ nó, ai lại giúp ông đây tăng thể diện vậy?”
“À...” Người cố vấn quân sư ngẩn người, nghiêm túc nhìn báo cáo, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng lại có vẻ như thấy hợp tình hợp lý: Vệ Thủ của Tiểu đội 2, Trung đội 1, Đại đội chín Lưỡi Đao và Tống Siêu của Tiểu đội 1, Trung đội 2, Đại đội chín Lưỡi Đao. Hai người bọn họ đã liên thủ tiêu diệt được bốn kẻ địch, sau đó ba kẻ địch còn lại đã tự đồng quy vu tận.”
“Tốt!” Đoàn trưởng Liễu hét lên một tiếng, vỗ đầu gối, hưng phấn đứng lên, đi tới đi lui: “Làm rất tốt, khà khà. Ta biết mà, lính của ta không hề sợ hãi, trong tình huống không có gì cả, địch trong tối ta ngoài sáng mà có thể giết chết bảy kẻ địch được trang bị đầy đủ, tốt lắm! Nên thưởng!”
Người cố vấn: “...” Lau mồ hôi!
Vệ Thủ và Tống Siêu đạt được khen thưởng từ đích thân Đoàn trưởng Liễu – Một bữa cơm! Một bữa ăn tối thịnh soạn do chính Đoàn trưởng bỏ tiền ra!
Tiểu Tịnh Trần đứng ở cửa kính, nước mắt lưng tròng nhìn về các món ăn rực rỡ muôn màu trên bàn ăn cách đó không xa, lặng lẽ chảy nước miếng. Cô bé rất muốn ăn, nhưng đồng chí Tiểu đội trưởng trước giờ có sở thích đút đồ ăn cho cô bé lại không cho phép cô bé được ăn, nói rằng đó là món ăn do đích thân Đoàn trưởng gọi, không được động tay động chân vào. Gào khóc!
Thế là, vì một buổi diễn tập quái lạ mà bỏ lỡ thời gian thời gian đã hẹn với một ông chú, do đó không thể gọi điện thoại về cho cha. Lại vì cái sự “tự sát” không hiểu ra sao cả mà ngủm, nên không đạt được phần thưởng. Trong lòng Tiểu Tịnh Trần lập tức như rơi xuống điểm đóng băng, quay đầu đánh hai đại công thần của Trung đoàn 814 thành đầu heo. Và hai đầu heo này bắt buộc phải tìm cớ giải thích rằng mình chỉ là không cẩn thận mới bị ngã thành đầu heo.
Sau khi đã đánh người một cách sảng khoái, Tiểu Tịnh Trần lại chạy đến phòng trực ban để mượn điện thoại. Sau đó, đồng chí Tiết Quang Hàn lại vội vã lái xe đến đón con gái tới phòng làm việc của mình để gọi điện thoại, đau đớn mà hạnh phúc nghe con gái gọi người khác là “ba” một cách ngọt ngào, dịu dàng và dễ chịu.
Chỉ đến khi nghe thấy giọng nói dịu dàng tràn đầy sức hấp dẫn của cha, sự nóng nảy trong lòng Tiểu Tịnh Trần mới được được xóa bỏ, khôi phục lại thành cục cưng ngoan ngoãn, khôn ngoan, hiểu chuyện lại nghe lời. Cô bé nghiêm túc báo cáo không sót một chữ nào tất cả tình hình của bản thân từ lúc là tân binh đến bây giờ, không phân chuyện lớn chuyện nhỏ, đương nhiên cũng không thể bỏ sót buổi diễn tập quân sự kỳ lạ từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc trong đêm giao thừa!
Mùng 3 Tết, Vệ Thủ và Tống Siêu cùng nhận được một bức thư mời đến từ “quân địch” trong đêm giao thừa, họ mời hai người đến tham gia tuyển chọn lính đặc công năm nay. Đoàn trưởng Liễu sau khi biết đã tức đến nỗi hộc máu ba lần. Phe anh ta bại trận hoàn toàn, tinh thần của các chiến sĩ còn chưa quay trở lại, kẻ địch đã dám giữa ban ngày ban mặt đào góc tường của anh ta rồi.
“Tiết Quang Hàn, cậu thật sự cho rằng ông đây chết rồi chắc!”
Nghe nói, tiếng gào thét giận dữ của Đoàn trưởng Liễu ở ngoài ba mươi cây số của đường biên giới cũng có thể nghe thấy.
Buổi diễn tập đêm ba mươi Tết chỉ có thể coi là trận đánh nhau ở quy mô nhỏ, chẳng qua là trận chiến vì thể diện giữa Đoàn trưởng Liễu và người ta. Sau Tết, buổi diễn tập quân sự chính thức mới bắt đầu. Khi đó, Đoàn trưởng Liễu đã xắn tay áo lên dự định trổ tài, muốn khiến cho tất cả mọi người phải thay đổi cách nhìn đối với Trung đoàn 814.
Lúc đó, các anh hùng của 814 cũng đã xắn tay áo lên, có vũ khí, có trang bị, có cứu viện, có kỹ thuật hỗ trợ. Bọn họ chắc chắn có thể rửa mối nhục lần trước.
Lúc đó, Tống Siêu và Vệ Thủ cũng đã xắn tay áo lên, diễn tập quân sự không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là cuối cùng cũng có thể quang mình chính đại đánh người đến chỗ chết!
Lúc này, Tiểu Tịnh Trần cũng xắn tay áo lên, cô bé muốn trước khi đồng chí Tiểu đội trưởng phát hiện ra, sẽ ăn hết sạch tất cả chỗ bánh bao còn thừa trong nhà bếp.
OK, em gái mãi mãi cũng không tìm ra trọng điểm!
Lãnh đạo vô cùng coi trọng buổi diễn tập quân sự đầu tiên trong năm mới. Quân đỏ bao gồm Sư đoàn 721 có trung đoàn 814 bên trong. Quân lam bao gồm Trung đoàn số bốn phía Bắc và Trung đoàn số ba phía Nam. Hai trung đoàn này đối đầu với một sư đoàn có hơi khó tin. Nhưng quân lam có những trang bị tân tiến nhất, vũ khí tối tân nhất, cùng với hệ thống chiến đấu toàn diện. Còn tất cả các trang bị của quân đỏ đều là trang bị tiêu chuẩn. Đây là cuộc chiến giữa công nghệ cao và chiến thuật biển người.
Ngày buổi diễn tập bắt đầu, thời tiết rất đẹp. Tiểu Tịnh Trần vui sướng đeo ba lô, cùng Tiểu đội trưởng leo lên xe của Tiểu đội bếp núc, xóc nảy lắc lư đi đến điểm diễn tập quân sự. Lúc đó, Tống Siêu và Vệ Thủ đã cùng các anh hùng của Trung đoàn 814 cầm theo đạn dược đầy đủ chạy tới chiến trường.
Chênh lệch giữa bộ đội chiến đấu và Tiểu đội bếp núc, không chỉ ở mỗi cái tên mà thôi!