Một tháng này đại khái là một tháng hạnh phúc nhất từ sau khi rời xa cha của em gái, có thể thỏa sức ăn đến no căng bụng, điểm duy nhất không tốt chính là quá cô đơn. Tiểu Tịnh Trần không phải là một người sợ cô đơn, nhưng sau khi cô bé ăn no, thì sẽ bắt đầu nhớ tới cha, nhớ ông nội, bà nội, các bác trai, bác gái, thỉnh thoảng còn nhớ chú Đại Sơn, chú Tiểu Sơn, lại thỉnh thoảng nhớ tới Tống Siêu và Vệ Thủ.
Đám đàn ông trong tiểu đội bếp núc đối với cô bé đều rất tốt, để cô bé làm việc thoải mái nhất, lại ăn nhiều cơm nhất, nhưng cô bé vẫn rất nhớ cha.
“Răng rắc” Nhớ cha quá đến mức thất thần, Tiểu Tịnh Trần một chốc không khống chế được sức lực, dao thái rau quả quyết bổ xuống. Cô bé bị tiếng gỗ nứt toác làm cho tỉnh táo, nhìn cái thớt gỗ bị chém thành hai nửa, há hốc mồm!
Nghe thấy tiếng vang, đồng chí Tiểu đội trưởng vội vội vàng vàng từ hậu viện chạy vào trong nhà bếp, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Sao thế? Làm sao thế? Cắt vào tay rồi sao?”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Bàn tay nhà anh cắt phải sẽ vang lên tiếng gỗ nứt sao?
Nhìn cái thớt gỗ bị chặt đứt làm hai nửa trên bàn, đồng chí Tiểu đội trưởng lập tức hóa đá: “Tịnh Trần... em... thôi bỏ đi... em đi gọt khoai tây đi!”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đặt con dao xuống, dứt khoát chạy ra hậu viện đào khoai tây. Đào khoai tây là một môn nghệ thuật. Lúc ở nhà, Bạch Hi Cảnh không bao giờ bắt cô bé làm việc nhà. Khi còn ở trên núi, tuổi cô bé còn quá nhỏ, chơi còn chưa đủ, càng không cần làm những việc bẩn thỉu, nặng nhọc này. Thế là, Tiểu Tịnh Trần sau khi cắt rau hơn một tháng ở tiểu đội bếp núc, cuối cùng cũng nghênh đón thử thách đầu tiên.
Thiên phú võ học của Tiểu Tịnh Trần rất cao, điều này không chỉ biểu hiện ở trong công phu quyền cước của cô bé, mà còn biểu hiện ở việc gọt khoai tây. Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm đâu, là “gọt” khoai tây. Tay cầm một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao mỏng manh “viu viu viu” chơi ra được phong phạm của một đại sư ám khí, từng nhát dao khiến người ta hoa mắt chóng mặt, không kịp nhìn, còn hiệu quả thì...
“Mẹ kiếp, em gái, em đang bào khoai tây hay là chém khoai tây vậy hả!” Thiện Tiêu vội vàng cướp củ khoai tây và con dao gọt hoa quả trong tay cô bé. Củ khoai tây đáng thương, to bằng một nắm đấm của người đàn ông trưởng thành lại bị gọt đến mức chỉ còn nhỏ bằng nắm tay trẻ sơ sinh, biện pháp giảm béo này cũng quá tàn nhẫn rồi!
Làm đầu bếp, điều không thể nhìn được nhất chính là thấy người khác lãng phí lương thực. Thiện Tiêu vốn còn định nói thêm một hai câu nữa, nhưng nhìn vào đôi mắt to mịt mờ, luống cuống của Tiểu Tịnh Trần, tất cả những lời muốn nói đều kẹt trong cổ họng, ngay cả một từ cũng không nói ra được. Thiện Tiêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm lấy một cái thìa sắt cạo lên một củ khoai tây còn chưa nạo vỏ: “Em xem, khoai tây phải bào như thế này, không phải dùng dao để gọt, chỉ cần nạo sạch lớp da bẩn bên ngoài là được, phần thịt bên trong phải để lại dùng.”
“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, cũng cầm một cái thìa lên, học theo. Đáng tiếc, lúc mới bắt đầu còn chưa nắm được bí quyết, cho dù là dùng thìa cạo, cô bé vẫn cạo cả một miếng lớn, khiến cho Thiện Tiêu đau lòng mãi không thôi. Nhưng dù sao cũng tốt hơn so với cô bé dùng dao gọt. Thiện Tiêu chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Tiểu Tịnh Trần ở trong tiểu đội bếp núc hoàn toàn chính là bổ sung kiến thức thông thường, cũng may vẻ bề ngoài của cô bé quá mức lừa người, mới không vì chuyện này mà khiến người ta ghét bỏ. Đám đàn ông trong Tiểu đội bếp núc thật sự rất thích cô bé ngốc nghếch, đáng yêu, tính tình tốt, lại thích học hỏi này, đến cơm trong nhà ăn cũng làm ngon hơn ngày trước nhiều.
Sau khi tân binh được điều xuống đại đội, cuộc sống sinh hoạt liền hợp nhất với đại đội đội, đặc biệt là khi mới vào, bất luận là thể lực hay là ý thức đều kém hơn rất nhiều so với binh lính trước đó. Đám tân binh chỉ có thể dùng thời gian để cố gắng hết sức bù đắp lại những chênh lệch, căn bản không có thời gian qua lại, thăm hỏi lẫn nhau với đám chiến hữu đã quen khi còn ở đại đội tân binh. Tiểu Tịnh Trần sau khi vào Tiểu đội bếp núc, ngoại trừ Vệ Thủ, Tống Siêu, còn có Phí Khánh thỉnh thoảng tới thăm, nói chưa được hai câu đã phải đi ra thì các cô gái khác căn bản là không có tin tức. Có điều chỉ cần mọi người biết lẫn nhau, trong lòng vẫn tưởng nhớ đến tình bạn thời cùng ở chung trong đại đội tân binh, cũng đã đủ rồi.
Khi Tiểu Tịnh Trần khó khăn lắm mới học được cách gọt khoai tây, có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ gian khổ mà thiêng liêng này thì Tết cũng đã đến.
Mùa đông ở Thượng Kinh rất lạnh, đầu tháng mười một bắt đầu có tuyết rơi rồi, tuyết tháng mười hai đã gần như không tan ra nữa, đến tháng một, trên mặt sông đóng băng có thể trượt patin đù nghịch mà không phải lo lắng sẽ bị rơi xuống. Quân khu nằm ở ngoại thành, khí hậu càng lạnh hơn trong thành phố, các chiến sĩ chỉ mong sao có thể nằm bên cạnh bếp lửa đốt từ sáng tới tối, nhưng chuyện đó có thể sao?
Mỗi buổi sáng, hơn năm giờ đã phải dậy xúc tuyết, luyện tập buổi sáng. Tuyết đọng thành đống hai bên đường thành rất nhiều người tuyết, trông đáng yêu hơn mấy anh lính cảnh vệ đang tuần tra, canh gác nhiều. Vì để cho đám tân binh có thể sống tốt một năm trong quân đội, dịp Tết mỗi năm, trong quân đội đều sẽ tổ chức một vài hoạt động giải trí thú vị, biểu diễn văn nghệ gì đó. Đương nhiên, những hoạt động này chủ yếu là chuẩn bị cho những tướng sĩ phải huấn luyện vất vả mỗi ngày, Tiểu đội bếp núc... chỉ cần nấu cơm thôi!
Tiểu Tịnh Trần đã từng không sợ nóng lạnh, nhân viên nhà bếp mặc dù mỗi ngày đều vây bên cạnh lò bếp, nhưng lúc rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu cũng thường xuyên phải chịu lạnh đến run rẩy. Nhưng Tiểu Tịnh Trần cho dù là rửa khoai tây trong nước lạnh thì lông tơ cũng không hề dựng thẳng. Đương nhiên, hiện tượng mơ hồ này đám đàn ông bình thường không thể nào nhìn thấy. Nếu đã nhìn thấy thì bọn họ phỏng chừng cách cái chết không xa. Cha Ngốc cuồng con gái tuyệt đối sẽ đánh chết bọn họ!
“Tịnh Trần, hôm nay không phải là có buổi biểu diễn sao, đi chơi đi, đi chơi đi, chỗ này giao cho bọn anh là được.”
“Đúng, đúng, đúng, nghe nói hôm nay có buổi biểu diễn an ủi, đi xem xem mấy binh sĩ biểu diễn văn nghệ đó có xinh bằng em không... Áu!”
Anh lính lưu manh còn chưa nói hết lời trêu trọc đã bị đồng chí Tiểu đội trưởng đập một phát vào sau đầu, đánh trở về. Tiểu đội trưởng trừng mắt, làm ra vẻ nghiêm túc: “Đã dạy các cậu bao nhiêu lần rồi, khiêm tốn, khiêm tốn, chúng ta phải khiêm tốn. Ai không biết hoa khôi của đoàn là cô gái của Tiểu đội bếp núc chúng ta chứ, có cái gì mà phải đắc ý, không có tiền đồ!”
“Dạ, đồng chí Tiểu đội trưởng dạy rất phải.” Đám binh sĩ lưu manh cười đến giống như ruồi trâu, ra sức nháy mắt ra hiệu với Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần hé miệng cười ra hai lúm đồng tiền, ngay lập tức chiếu sáng trái tim đã đóng băng của bọn họ.
Địa điểm biểu diễn văn nghệ là ở lễ đường lớn, toàn bộ các chàng trai và các cô gái không phải thi hành nhiệm vụ trong đoàn đều có thể đến xem, đương nhiên, không đi xem cũng được. Dịp Tết mỗi năm một lần khó có được cơ hội có thể thoải mái, cũng có không ít các cô gái và chàng trai thích chơi tuyết, đi hóng gió, ngắm sao, chuyện trò về lý tưởng, từ thơ từ thi ca nói tới nhân sinh triết học, lại từ nhân sinh triết học nói tới ngày mai là mùng một đầu năm, không biết có bánh chẻo mà ăn không!
Ôi chao, cuộc sống không nên quá hoàn hảo như vậy~
Tiểu Tịnh Trần đi ra khỏi Tiểu đội bếp núc, nhưng lại không tới lễ đường lớn. Bước chân cô bé di chuyển về cổng lớn của quân khu, ngoài cổng có một chiến sĩ canh gác đang kiên cường đứng vững trong gió tuyết, thẳng tắp không hề lay động như cây tùng. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, đi tới, đứng đó, ngửa mặt nhìn lên đồng chí cảnh vệ đang canh gác.
Đồng chí cảnh vệ mắt nhìn thẳng phía trước, ung dung bình tĩnh như một pho tượng điêu khắc... mới lạ!
Khóe mắt Nhạc Tinh sắp run rẩy như bệnh nhân Parkinson rồi. Anh ta tuyệt đối không thể quên được đại ác ma khoác vẻ ngoài thiên sứ trước mặt, uy lực của một nắm đấm đó... Tròng mắt anh ta đến hiện tại vẫn còn đau, rơi lệ!
Anh ta vốn vô cùng không muốn để ý đến ác ma bạo lực này, nhưng thân làm một người lính canh gác chân chính, anh ta không thể làm như không thấy người đang đứng ở ngay cổng lớn. Thế là, sau khi củng cố lại tâm lý, anh ta hơi rũ mắt: “Đồng chí, cô làm gì vậy?”
Tiểu Tịnh Trần ngước lên nhìn anh ta, chớp cặp mắt to, nghiêm túc nói: “Yên tâm, hôm nay tôi không đánh anh.”
Nhạc Tinh: “...” Anh ta thật sự không dám yên tâm!
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào phòng trực ban: “Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại.”
Nhạc Tinh nhàn nhạt liếc nhìn cô bé một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực làm bộ dạng hiên ngang, phong độ: “Có thể, nhưng không được gọi quá lâu.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, hé miệng cười ra hai lúm đồng tiền: “Cảm ơn!”
Ai yo, đồng chí Nhạc Tinh trong nháy mắt liền thấy phơi phới, được một cô bé dễ thương chân thành nói “cảm ơn”, cái cảm giác này... “Phụt” Em gái đáng yêu ngay lập tức bị đại ác ma một nắm đấm định giang sơn thay thế, Nhạc Tinh hóa thành một bức tượng điêu khắc, răng rắc nứt vỡ!
Bởi vì tối hôm nay có một buổi liên hoan lớn, người trong phòng trực ban đã được cho phép rời đi trước, cho nên, trước cửa chỉ có Nhạc Tinh một mình đứng canh gác. Anh ta có quyền tự chủ sử dụng điện thoại tuyệt đối. Tiểu Tịnh Trần bước vào phòng trực ban, điện thoại được kết nối, tiếng chuông chỉ reo hai lần đối phương đã nhận điện: “Alo?”
“Alo, chú ơi, cháu là Tịnh Trần, cháu muốn mượn điện thoại của chú dùng có được không.”
Tiết Quang Hàn vốn dĩ còn rất vui mừng vì con gái cưng lại gọi điện thoại hỏi thăm mình vào đêm ba mươi Tết, nhưng ngay lập tức anh ta liền cảm thấy lạnh lẽo, tí tách rơi mưa băng: “... Muốn gọi điện cho ba cháu hả?”
“Dạ,“ Tiểu Tịnh Trần gật đầu, giọng điệu vẫn chậm rãi như trước: “Những điện thoại khác đều có giới hạn thời gian, không đủ để nói chuyện với ba.”
Tiết Quang Hàn: “...”
Đích thật là vậy, để chiếu cố tâm trạng “qua năm mới muốn ở bên người nhà” của các chiến sĩ, ngày này các điện thoại trong quân đội đều được công khai cho các chiến sĩ sử dụng, gọi điện thoại cho cha mẹ, người thân chúc mừng năm mới gì đó. Nhưng bởi vì có quá nhiều người, cho nên thời gian trò chuyện của mỗi chiến sĩ chỉ có hai ba phút thôi, nhiều nhất không vượt quá năm phút. Xét đến Tiểu Tịnh Trần huấn luyện tân binh ba tháng cũng có thể nói chuyện phiếm với cha đến bốn tiếng đồng hồ, thì năm phút đó phỏng chừng không đủ để cô bé gọi xong từ “ba”!
Không được, đau lòng quá!
Trong lòng Tiết Quang Hàn nước mắt giàn giụa nhưng vẫn không thể không giả vờ rộng lượng mà vui vẻ đồng ý, thậm chí quả quyết bỏ công việc trên tay, hấp ta hấp tấp chạy xuống lầu, chuẩn bị đích thân lái xe chạy tới đoàn đội đón con gái cưng bé bỏng tới phòng làm việc của mình để gọi “cuộc điện thoại tình thân“.
Trên thế giới này có người cha nào bi thảm hơn anh không? Có không!
Có, bi thảm hơn chính là, cha ruột lái xe như điên hớt hải tới đoàn đội dưới cái lạnh âm hai mươi mấy độ để đón người, nhưng mà con gái cưng lại cho anh ta leo cây... Đứng run rẩy trong gió rét, Tiết Quang Hàn muốn khóc nhưng lại không khóc ra được. Nước mắt đều bị đóng băng rồi!
Tiểu Tịnh Trần vốn dĩ thật sự rất nghiêm túc đứng đợi ông chú tới đón mình, nhưng trong quá trình đứng đợi lại phát sinh một chuyện ngoài ý muốn.
Ngồi trong phòng trực ban, cô bé đặt khuỷu tay chống lên mặt bàn, bàn tay nhỏ nâng khuôn mặt, trên mặt tràn đầy mong đợi và vui sướng, tưởng tượng niềm hạnh phúc và thỏa mãn khi được nói chuyện với cha, đang vô cùng hạnh phúc thì cái tai nhỏ của cô bé bất giác run lên, sau đó...
Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu, quay đầu lại, nhìn về phía sau phòng trực ban, đương nhiên, chỗ đó chỉ có tường.
Tiểu Tịnh Trần đứng dậy, đi ra khỏi phòng trực ban, hiếu kỳ men theo mép tường đi ra phía sau. Mượn ánh đèn phản chiếu trên nền tuyết, cô bé nhìn thấy một bóng đen mặc trang phục bó sát gầy đến nỗi gần như không nhìn thấy được, đang bám vào tường không hề động đậy. Nếu như không phải thị lực tốt đến nghịch thiên, cô bé gần như tưởng rằng bóng đen đó chỉ là hình phản chiếu của một cành cây.
Tiểu Tịnh Trần đứng ở đó ngây ngốc, bóng đen không động đậy, gần như hòa vào làm một với môi trường xung quanh. Đợi cả nửa ngày cũng không thấy đối phương có động tĩnh, Tiểu Tịnh Trần không khỏi bước lại gần hai bước, hiếu kỳ hỏi: “Cậu nằm bò ở đó làm gì thế?”