Nhà ăn chiếm diện tích rất lớn, trong đại sảng cộng cả bàn ghế còn có thể đồng thời nhét thêm hàng trăm binh sĩ cùng dùng cơm. Sân thượng trống rỗng không có gì, muốn để hàng trăm chiến sĩ đứng ở đó là không hề khó, dù sao thì những tân binh trong đại đội tân binh cũng không phải là tập trung đông đủ. Những tân binh không có chủ kiến, một lòng chỉ muốn làm tuần tự từng bước, ngày nào biết ngày đó thì cho dù có muốn đến gia nhập vào đoàn nương nhờ, với tính cách bắt bẻ của Tống Siêu cũng chưa chắc đã chịu chấp nhận.
Hàng trăm tân binh xếp hàng ngay ngắn, tất cả đều ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm đồng chí Đại đội trưởng, chỉ ngoại trừ...
Ánh mắt của Tống Siêu như trợn như không, dưới đáy mắt lại nhập nhèm ánh nước. Gương mặt Vệ Thủ không có chút cảm xúc nào, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén. Còn Tiểu Tịnh Trần thì đôi mắt vô thần, ánh mắt trống rỗng, thất thần một cách lộ liễu. Phí Khánh mặc dù cũng đôi mắt phát sáng, nhưng mà hiển nhiên, các nhân tố hóng hớt sôi trào xung quanh cậu ta đã vượt xa cả cái gọi là nhảy nhót kích động... Quả nhiên, các cao thủ đều khác người như vậy đấy.
Đối với sự chú ý mà mình nhận được, đồng chí Đại đội trưởng tỏ ra rất hài lòng. Anh ta đứng dậy, rảo bước tới đứng trước hàng ngũ, đứng nghiêm hành lễ, các chiến sĩ lập tức đáp lễ. Đồng chí Đại đội trưởng hô một tiếng “nghỉ”, sau đó mới nói: “Tôi rất vui vì các bạn đã có thể tìm được tới đây. Từ khi bắt đầu "nhiệm vụ ngọn đồi 311" đến nay, các bạn là người thứ hai... Không, phải nói là nhóm người thứ hai tìm được đến đây. Nhóm thứ hai trong vòng mấy mươi năm, thật không dễ dàng gì mà.”
Trên mặt đám tân binh lập tức tươi cười rạng rỡ, mặc dù thứ hai có chút khó nghe, nhưng mà là người thứ hai trong vòng mấy mươi năm, nghĩ thôi cũng đã thấy đắc ý lắm rồi.
Đồng chí Đại đội trưởng ấn lòng bàn tay, ý bảo mọi người yên lặng, nói: “Tôi rất hiếu kỳ, tại sao các bạn lại nghĩ đến ngọn đồi 311 chính là ở trên sân thượng nhà ăn. Ai có thể giải thích cho tôi nghe xem nào?”
Lời này vừa dứt, tất cả các tân binh đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần. Nói thật thì bao gồm cả hai anh bạn thanh mai trúc mã Vệ Thủ và Tống Siêu, không một ai biết được rốt cuộc làm thế nào Tiểu Tịnh Trần lại có thể liên hệ từ ngọn đồi 311 với nhà ăn, việc này cũng quá là kỳ diệu rồi.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, đồng chí Đại đội trưởng hơi ngẩn người, cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần.
Đôi mắt to vô hồn chớp một cái, lập tức khôi phục lại vẻ linh động. Tiểu Tịnh Trần quả quyết tỉnh táo trở lại, quay đầu, vô tội nhìn đồng chí Đại đội trưởng, nói: “Trên bản đồ có viết.”
Đồng chí Đại đội trưởng ngẩn người: “Bản đồ??”
Vạn Thi Thi lập tức rất thức thời đi ra khỏi hàng, giao tấm bản đồ phác họa cho Đại đội trưởng. Đại đội trưởng đón lấy, xem xong liền trợn tròn mắt. Tấm bản đồ chỉ có vài nét nguệch ngoạc này thì có thanh niên đần độn nào có thể hiểu được chứ??
Được rồi, đồng chí Đại đội trưởng ngốc nghếch dứt khoát nhổ nước bọt, tự mình nằm không cũng trúng đạn. Thật ra anh ta có thể xem hiểu được tấm bản đồ này. Bản thân ý nghĩa tồn tại của “nhiệm vụ ngọn đồi 311” chính là để cho các tân binh làm quen với bản đồ khu vực huấn luyện dã ngoại trước khi bắt đầu huấn luyện dã ngoại, chỉ cần có thể vẽ ra một tấm bản đồ hoàn chỉnh, cho dù chất lượng có tốt hay không thì cũng được coi là đã hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên, độ “chiết khấu” hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ bị các sĩ quan huấn luyện gây khó dễ, trách phạt đủ kiểu.
Mấy năm gần đây, “nhiệm vụ ngọn đồi 311” được hoàn thành 100% chỉ có hai lần, một lần là tám năm trước, lần còn lại chính là ngày hôm nay. Tám năm trước đồng chí Đại đội trưởng còn chưa biết đang nằm ở xó xỉnh nào trêu ghẹo các cô gái, căn bản không có duyên gặp được nhân vật trong truyền thuyết kia. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được một tân binh cũng “truyền thuyết” như vậy, bất luận thế nào anh ta cũng phải thỏa mãn tính tò mò của mình.
Đồng chí Đại đội trưởng cầm tấm bản đồ nhìn rất lâu, kỳ quái: “Tôi thấy những nơi này đều là các ngọn đồi trong khu huấn luyện dã ngoại, 314, 329... làm gì có 311 đâu.”
Thục Ức đứng bên cạnh ngầm chọc chọc Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngây người, mới ra khỏi hàng đi tới bên cạnh đồng chí Đại đội trưởng, dùng tay chỉ vào một chỗ, đôi mắt thuần khiết chớp chớp: “Không phải chính là chỗ này sao!!”
Đồng chí Đại đội trưởng ôm tâm lý kích động nhìn về hướng Tiểu Tịnh Trần chỉ, lại một lần nữa há hốc mồm... trống rỗng??
Trang giấy to bằng hai tờ A4, các tân binh dùng những nét vẽ đơn giản phác thảo lên tấm bản đồ, tổng hợp lại tất cả những khu vực mà các tiểu đội đã thăm dò, tạo thành một tấm bản đồ. Bút pháp vẽ bản đồ còn khá non nớt, vị trí chiếm giữ dĩ nhiên cũng không nhiều, phần mép giấy còn khá nhiều chỗ trống, nơi Tiểu Tịnh Trần chỉ chính là mảng trống ở giữa, đồng chí Đại đội trưởng tỏ vẻ không hiểu.
Tiểu Tịnh Trần lại xem như là chuyện đương nhiên: “Những nơi viết chữ này đều không phải là 311, vậy thì 311 chắc chắn là nơi không viết chữ.”
Những nơi viết chữ đương nhiên là những ngọn đồi đã có vị trí xác định khác, còn những nơi khác không viết chữ chỉ là bởi vì tờ giấy quá to, không dùng hết mà thôi, chẳng có liên quan gì đến ngọn đồi 311 cả. Khóe miệng đồng chí Đại đội trưởng co giật, khuôn mặt đầy vạch đen.
Bàn tay nhỏ của Tiểu Tịnh Trần vẽ một vòng tròn trên vùng trống nọ, tự mình tiếp tục nói: “Những nơi này em đều không biết, nhưng nhà ăn ngày nào cũng đến. Em chỉ biết mỗi chỗ này...” Đương nhiên, cô bé tuyệt đối sẽ không giải thích rằng mình dùng mũi ngửi thấy mùi thơm của bánh bao lớn cho nên mới tìm đến chỗ này, tuyệt đối không!
Đồng chí Đại đội trưởng: “...” Sấm sét đùng đùng, ngổn ngang trong gió, quần ma loạn vũ, hoàn toàn không đủ để hình dung tâm trạng của anh ta lúc này. Con mẹ nó đây rõ ràng là một BUG lớn cao cấp quạ đen! Vận may của cô gái nhỏ này thật là quá tốt rồi!!!!
Bất luận thế nào thì, nhiệm vụ ngọn đồi 311 đã thành công viên mãn, mọi người đều vui vẻ. Đám tân binh không những được ăn bữa sáng nóng hổi mà buổi huấn luyện ngày hôm đó cũng dễ thở hơn một tháng trước nhiều. Những đứa trẻ ngây thơ còn tưởng rằng bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, cho nên mới được các sĩ quan huấn luyện ưu ái và chăm sóc, ai nấy đều phấn chấn tinh thần, tích cực hơn gấp một trăm lần.
Không thể không nói, ngu ngốc quả nhiên là hạnh phúc!
Mặc dù nhờ nhiệm vụ 311 mà được hội họp thành công với Tiểu Tịnh Trần, nhưng Vệ Thủ, Tống Siêu và Phí Khánh ở tiểu đội một tiểu đội nam binh, thông thường trên sân huấn luyện đều là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với tiểu đội hai tiểu đội nữ binh. Cho nên bình thường bọn họ căn bản không thể gặp mặt nhau, cho dù biết em gái đang ở xó xỉnh nào cũng không có cơ hội đi tìm cô bé.
Vốn cho rằng đã hoàn thành nhiệm vụ ngọn đồi 311, đám tân binh cuối cùng có thể thoát ra khỏi ác mộng huấn luyện lúc rạng sáng, nhưng không ngờ ngày hôm đó tiếng còi lại vang lên, hơn nữa không phải là hai giờ như nửa tháng vừa rồi, mà là bốn giờ. Mẹ kiếp, bảo đám trẻ tự cho rằng thông minh mà đợi các sĩ quan huấn luyện ác ma tập kích vào phòng làm sao mà chịu nổi, làm sao mà chịu nổi đây! Trừng đôi mắt gấu trúc, kiên trì đến hai giờ cũng không nghe thấy tiếng còi, cảm thấy cuối cùng cũng có thể vui vẻ happy đi tìm con gái Chu Công nói chuyện thân mật, giao lưu tình cảm lại chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ thì bị tiếng còi như ác mộng dọa cho hồn bay phách tán, đám tân binh thiếu ngủ thật sự là không thể đụng vào!
Thế là, khi tiếng còi vang lên, ký túc xá nam thì chửi bới ầm trời, ký túc xá nữ thì kêu rên thảm thiết.
Luống cuống tay chân mặc quần áo xong, đám tân binh lảo đảo nghiêng ngả chạy ra, thế mà trông lại còn chật vật hơn cả hai giờ sáng của nửa tháng vừa rồi.
Tháng bảy trời sáng rất sớm, nhưng bốn giờ sáng lại là thời khắc tối tăm cuối cùng trước bình minh. Các sĩ quan huấn luyện đứng dưới ánh đèn trên quảng trường, mặt không cảm xúc nhìn đội ngũ chậm chạp thành hình. Lần này, sĩ quan huấn luyện Hà không cách li những người “đến muộn” ra nữa.
Đợi đến khi tất cả những tân binh đều đã tập hợp đông đủ, liền nhìn thấy từng đội đàn anh xếp hàng đi tới, trên tay mỗi người còn xách theo một chiếc balo quân dụng to xẹp lép, trống không. Sắc mặt của một vài tân binh lập tức xanh như tàu lá, chắc không phải giống như bọn họ nghĩ... chứ!!!
Các đàn anh xếp thành hàng, đưa balo trong tay mình cho các tân binh, mỗi người một cái. Sĩ quan huấn luyện Hà nhàn nhã lắc lư: “Tôi rất vui vì các cô cậu tốn mất hai mươi ngày, cuối cùng đã có thể hoàn thành được phác họa bản đồ khu huấn luyện dã ngoại. Mặc dù còn chậm hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều nhưng mà ít nhất thì các cô cậu đã hoàn thành rồi có phải hay không. Nếu các cô cậu đã quen thuộc bản đồ của khu dã ngoại, vậy thì từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu hình thức huấn luyện dã ngoại. Các tân binh, đừng quá hoảng sợ nhé!”
Vác nặng việt dã, bộ binh chuyên nghiệp chắc là hai mươi cân, lính trinh sát thì là ba mươi năm cân. Đương nhiên, đây chỉ là huấn luyện thông thường tiêu chuẩn, một vài hạng mục vác nặng của binh chủng công binh sẽ càng nghiêm khắc hơn. Nhưng, đối với những tân binh mà nói thì những thứ đó đều là xa không thể chạm tới.
Ngày đầu tiên vác nặng việt dã, các sĩ quan huấn luyện tỏ ra rất từ bi: Mười cân việt dã năm cây số!
Đối với những đàn anh thì đây chỉ là hình thức nửa vận động nửa nghỉ ngơi mà thôi, nhưng đối với các tân binh thì... còn cách cái chết không bao xa!
Một cục gạch một phẩy năm cân, bảy cục gạch cộng lại khoảng mười cân, trong chốc lát đã nhét đầy balo quân dụng. Cõng balo trên lưng, trọng lượng mười cân cảm giác vẫn còn có thể chấp nhận được, ít nhất thì cũng không xuất hiện cục thịt nào đứng cũng không vững.
Mọi người xếp hàng xong, các sĩ quan huấn luyện hô khẩu lệnh, các tân binh lập tức rầm rập nối đuôi nhau chạy về phía khu huấn luyện dã ngoại. Ngày đầu tiên vác nặng việt dã, tất cả các tân binh đều hợp thành nhóm, thành đội đi cùng nhau, phải gọi là vô cùng hùng tráng... Dọa cho vô số ve sầu rơi xuống dọc đường.
Sĩ quan huấn luyện Hà đưa tay lên che nắng, trông về phía xa, chép miệng hả hê: “Các cậu đoán xem, cuối cùng có được bao nhiêu người có thể kiên trì về đến đích?”
Một sĩ quan huấn luyện khác bật cười: “Anh nên hỏi là có mấy người có thể kiên trì về được đến đích.”
Mười cân cũng mới chỉ xấp xỉ một đứa trẻ hơi lớn chút thôi, cõng trên lưng cảm giác cũng không nặng lắm, nhưng tục ngữ có câu: Lộ viễn vô khinh đảm*. Những tân binh này mặc dù đã được huấn luyện một tháng rồi, nhưng hoàn toàn chưa trải qua huấn luyện về cực hạn thể lực. Lần đầu tiên vác nặng việt dã, không biết cách khống chế sức lực tiêu hao của bản thân sao cho hiệu quả, ước chừng đa số bọn họ chưa qua hết một cây số đã quả quyết ngã nhào rồi.
*Lộ viễn vô khinh đảm: Đường xa chớ vội khinh thường.
Trên thực tế, các sĩ quan huấn luyện đã quá xem thường đám tân binh này!
Đám tân binh lúc mới bắt đầu hãy còn rất sung sức, chạy rất nhanh, dựa vào sức mạnh của mình lao về phía trước như đầu xe lửa. Người trẻ bây giờ quá nửa là trưởng thành dưới vòng tay yêu thương, chở che của cha mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại, đừng nói đến cõng trên lưng mười cân chạy việt dã đường núi, đến cả cắp cặp sách đi học cũng có người cõng giúp. Nhưng huấn luyện gian khổ một tháng này cũng không phải là uổng phí, cho nên, lúc mới bắt đầu, bọn họ đều rất xông xáo, hùng hổ.
Vác nặng mười cân đối với Tiểu Tịnh Trần thì thật sự chỉ là nhẹ tựa lông hồng, có điều tính cách của cô bé trước giờ vốn không phải là người thuộc phái cấp tiến, hơn nữa những cô gái cùng tiểu đội lại luôn chăm sóc, quan tâm đến cô bé, cho nên, khi mới bắt đầu chạy việt dã, cô bé quả quyết chạy cùng với những người bạn của mình.
Tiểu Tịnh Trần chạy rất yên lặng, chân bước xuống đất không hề phát ra tiếng động, lại thêm dáng người thấp bé, trông lại càng giống như một đứa trẻ con, nhưng cũng chẳng có mấy người đặc biệt chú ý đến cô bé.
Lúc mới bắt đầu chạy việt dã, các cô gái tiểu đội một lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía trước, quả quyết muốn bỏ lại những cô gái tiểu đội hai ở đằng sau xa tít mù tắp. Các cô gái tiểu đội hai đương nhiên không vui, đặc biệt là Triệu Anh Anh tính cách như pháo nổ và Thục Ức chỉ sợ thiên hạ không loạn. Hai người này rầm rập xông lên phía trước, thấy bọn họ xông lên, những cô gái khác dĩ nhiên cũng chạy theo theo bản năng. Nhưng mà vừa tăng tốc chạy được vài bước liền cảm thấy có chút không đúng, quay đầu nhìn lại, Tiểu Tịnh Trần vẫn đang chậm chạp chạy đều về phía trước.
“Tịnh Trần, cậu mau lên.” Triệu Anh Anh tức đến mức giậm chân, tốc độ của nam binh tuyệt đối là nhanh hơn nữ binh rất nhiều, những nữ binh khác bởi vì noi theo “tấm gương” là các cô gái tiểu đội một, cho nên cũng ra sức vung chân chạy rất xa rồi. Các cô gái tiểu đội hai đã bị rớt lại cuối cùng.
Tiểu Tịnh Trần vô tội chớp đôi mắt to, khoảng cách các bước chân và tần suất chuyển động đều tăm tắp, tiêu chuẩn giống như là dùng thước đo vậy. Các cô gái vẫn luôn xem Tiểu Tịnh Trần như là một đứa trẻ mà chăm sóc, còn tưởng rằng cô bé không chạy nổi. Thế là, Triệu Anh Anh và Thục Ức dứt khoát chạy đến bên cạnh cô bé, mỗi người một tay kéo cánh tay của cô bé, chạy thẳng về phía trước, kết quả...