Vừa mới bắt đầu, tinh thần của mọi người đều rất tốt. Đám con gái trời sinh thích buôn dưa lê, líu ríu trò chuyện không ngừng, bất kể chủ đề gì cũng nói được. Dù sao thì cả khoang tàu cũng đều là tân binh hết, cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ cả.
Tiểu Tịnh Trần bẩm sinh khá là yên lặng, bất luận là ở cùng với ai thì thông thường cô bé đều là nghe nhiều nói ít, hiện tại dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Cùng ngồi với cô bé, ngoại trừ Triệu Anh Anh, Tiêu Thiện và Thẩm Lăng ra thì còn có một cô gái da ngăm đen, tay hơi thô, đốt ngón tay rất to, vừa nhìn đã biết là thường xuyên lao động. Bởi vì cô xếp thứ năm trong nhà, cho nên mới gọi là Từ Tiểu Ngũ, mười chín tuổi, một cô gái giản dị đến từ nông thôn.
Một cô gái khác tên là Cẩu Thư, nhã nhặn, lịch sự, nói chuyện cũng rất từ tốn, nhỏ nhẹ, đôi mắt to ướt át luôn vô thức bày ra vẻ đáng yêu. Nếu như nói Tiểu Tịnh Trần là một con búp bê thuần khiết vô tội thì Cẩu Thư chính là một chú nai Bambi quyến rũ động lòng người.
Tính cách của mấy cô gái đều không xung đột với nhau, mặc dù tính cách của Triệu Anh Anh hơi nóng nảy, nhưng bởi vì có Tiêu Thiện thỉnh thoảng lại ép cô xuống, nên nói tóm lại là không khí ở bàn này vô cùng hài hòa.
Mười hai rưỡi trưa, hai binh sĩ mặc váy zuýp đẩy một chiếc xe nhỏ qua các toa tàu để phát cơm hộp. Mỗi người một phần, cơm có thể múc thêm bất cứ lúc nào, nhưng thức ăn thì lại không có nhiều. Cơm hộp này cũng không tệ, một mặn hai chay, còn có cả canh, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon, mặc dù không sánh được với đầu bếp lớn trong khách sạn hạng sao, nhưng cũng tuyệt đối có thể so với các món bình dân nổi tiếng mọi nơi. Đối với đa số mọi người thì đồ ăn như vậy là quá đủ rồi.
Nhưng mà, còn chưa mở hộp cơm ra, mới chỉ ngửi thấy mùi hương đó, sắc mặt Tiểu Tịnh Trần liền xanh mét.
Hộp cơm được phát đồng nhất trên xe quân dụng khá là đơn giản, đồ ăn thơm phức phủ lên trên cơm, nước ngọt từ thức ăn thấm vào trong cơm khiến những hạt cơm trắng mịn cũng mang theo hương thơm của dầu muối. Nhưng mà, nhưng mà, em gái là một người kiên định theo chủ nghĩa ăn chay, cơm trắng đã thấm nước thịt, cô bé không ăn nổi miếng nào.
Những người khác đã sớm đói tới mức ngực dán vào lưng rồi, mặc dù không đến mức là ăn như hổ đói, nhưng tốc độ và thức ăn tuyệt đối không chậm. Sau đó, người duy nhất không hề động đũa là Tiểu Tịnh Trần hiển nhiên được chú ý. Triệu Anh Anh thấy cô bé mặt mày xoắn xuýt thì hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Cho dù cậu ở nhà là thiên kim đại tiểu thư tôn quý như thế nào, một khi đã đến đây rồi thì chỉ là một quân nhân thôi. Tôi khuyên cậu tốt nhất là mau ăn cho no đi rồi hẵng tính, bữa tiếp theo ít nhất cũng phải đến sáu giờ tối mới có cái ăn.”
Mặc dù bọn họ đều không biết gia cảnh của Tiểu Tịnh Trần, nhưng nhìn dáng vẻ của cô bé liền biết cô bé là một đại tiểu thư nhà giàu có, chưa từng nếm trải qua nỗi khổ của nhân gian. Cho nên lời Triệu Anh Anh nói không có một ai phản bác. Cẩu Thư giúp Tiểu Tịnh Trần mở hộp cơm ra, đưa đũa cho cô bé, yếu ớt nói: “Ăn đi, thực ra mùi vị cũng không tệ đâu.”
Tiểu Tịnh Trần phồng má ngồi đó không hề động đậy, âm thầm xoắn xuýt, mãi cho đến khi chiếc xe nhỏ đưa cơm trống không được đẩy trở lại, cô bé lập tức đứng dậy, chặm trước mặt hai binh sĩ phụ trách nấu nướng, đưa hộp cơm cho bọn họ: “Có thể đổi cho em một hộp khác không?”
Hai binh sĩ phụ trách nấu ăn sững sờ. Một người tuổi khá lớn trong đó dịu dàng cười nói: “Em gái à, món ăn trong hộp cơm đều giống nhau thôi, em đổi thì cũng vô ích.”
Người trẻ tuổi còn lại thì tính tình không tốt được như vậy. Người đó trừng hai mắt lên: “Cho ăn thì mau ăn đi, lại còn kén chọn. Đây là quân đội, đã lên chuyến tàu này rồi thì cô chỉ là một người lính thôi, mau quên tính khí đại tiểu thư kén cá chọn canh đi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Xung quanh vang lên mấy tiếng cười, hiển nhiên là mọi người đều đang xem náo nhiệt, chỉ trừ mỗi mấy người ngồi cùng bàn với Tiểu Tịnh Trần.
Triệu Anh Anh ném đũa đứng dậy: “Không khách khí, anh muốn không khách khí thế nào! Anh cảm thấy một người đàn ông to lớn như mình kêu la om sòm với một cô gái nhỏ là rất khách khí sao? Bộ đội thì sao chứ, trong bộ đội thì đến cả quyền lợi ăn cơm cũng không có phải không!”
Không thể không nói, mấy câu phía trước của Triệu Anh Anh còn có chút ý nghĩa, nhưng câu cuối cùng thì... sai lệch rồi!
Binh sĩ cấp dưỡng trẻ tuổi nổi giận, trừng mắt nhìn Triệu Anh Anh: “Cô...”
“Được rồi, được rồi” Binh sĩ lớn tuổi khoát tay: “Người trẻ tuổi đừng nóng nảy như vậy“. Trấn an chiến hữu của mình xong, anh ta lại cười nói với Tiểu Tịnh Trần: “Em muốn ăn món gì thì nói với anh, nếu có món đó thì bọn anh sẽ đi làm.”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói: “Chỉ cần là đồ chay thì món gì cũng được ạ.”
Binh sĩ phụ trách nấu ăn lớn tuổi hơi sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp. Binh sĩ cấp dưỡng trẻ tuổi thì ngây người, kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần. Những nữ binh khác đang xem náo nhiệt cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Nếu như có người cảm thấy đồ ăn trong hộp cơm không ngon mà yêu cầu đổi một hộp mới nhiều đồ ăn ngon, chế biến cầu kỳ hơn thì còn coi là bình thường, nhưng trực tiếp đòi đổi cơm thịt cao cấp thành đồ ăn chay đạm bạc thì có chút kỳ quái.
Binh sĩ lớn tuổi chỉ hơi sửng sốt, sau đó bèn cười hỏi: “Em là người dân tộc Hồi sao?” Nhưng cấp trên không hề nói trong những tân binh lần này có người dân tộc Hồi.
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu.
Binh sĩ cấp dưỡng lớn tuổi lại hỏi: “Có thể nói cho anh biết tại sao em lại muốn đồ chay không?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Em tin thờ Phật Tổ, cho nên chỉ ăn chay.”
Binh sĩ phụ trách nấu ăn lớn tuổi bất chợt tỉnh ngộ: “À, tôn giáo tín ngưỡng cũng có thể có, bọn anh đều tôn trọng tất cả những tín đồ chân thành.”
Lời vừa nói xong, binh sĩ lớn tuổi liền đón lấy hộp cơm của Tiểu Tịnh Trần: “Em đợi một chút nhé, anh đi lấy hộp cơm khác cho em, sẽ đổi tất cả thành món chay.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, hé miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt.”
Một tiếng cười này gần như làm hoa mắt binh sĩ phụ trách nấu ăn. Binh sĩ lớn tuổi vừa cười vừa lắc đầu đi khỏi. Anh ta làm đầu bếp nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người nghiêm túc nói anh ta là “người tốt“.
Năm phút sau, một hộp cơm hoàn toàn mới được đặt trước mặt Tiểu Tịnh Trần, bên trong chỉ có rau muống và ít đậu phụ rán. Thức ăn rất đơn giản, nhưng Tiểu Tịnh Trần không kén cá chọn canh, ăn rất ngon lành. Rõ ràng là dáng vẻ ăn như hổ đói, như gió cuốn mây trôi mà lại có vẻ tao nhã, điềm tĩnh khiến người ta rung động không thôi.
Tốc độ thích ứng với hộp cơm chay của Tiểu Tịnh Trần vượt xa tưởng tượng của mọi người, khiến bọn họ trố mắt nhìn trân trối. Cái dáng vẻ như quỷ đói đầu thai này sao nhìn lại không giống thiên kim đại tiểu thư tí nào vậy, đặc biệt là... hộp cơm của Cẩu Thư mới ăn được hai miếng thì Tiểu Tịnh Trần đã ăn sạch sành sanh hộp cơm của mình.
Liếm sạch sẽ hột cơm cuối cùng còn dính bên mép, Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn về phía sau cửa xe, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy. Tiêu Thiện vội vàng kéo cô bé lại: “Cậu đi đâu thế?”
Tiểu Tịnh Trần lắc lư hộp cơm trống không: “Mình còn chưa ăn no nên đi lấy cơm tiếp.”
Tiêu Thiện: “...”
Từ Tiểu Ngũ cũng đứng dậy, cúi đầu đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, lúng túng nói: “Mình đi cùng cậu.”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến khoang tàu nấu ăn bên cạnh trong ánh mắt quái dị của mọi người.
Nghe nói hai cô gái nhỏ đến để lấy thêm cơn, binh sĩ phụ trách nấu ăn không hề ngạc nhiên. Con gái mặc dù thông thường ăn không nhiều, nhưng thỉnh thoảng ăn ngon miệng cũng sẽ ăn thêm nửa bát có phải không. Cho nên binh sĩ cấp dưỡng lớn tuổi liền chỉ vào cái thùng gỗ lớn trong góc, nói: “Cơm ở trong đó, các em tự đi lấy nhé, đừng lãng phí là được.”
Hai cô gái nhỏ gật đầu, đồng loạt đi tới bên thùng gỗ, thay nhau múc một hộp cơm đầy. Hai cô gái cũng không quay trở về, cứ đứng bên cái thùng gỗ như vậy, mặt đối mặt, cơm trắng cũng có thể ăn ngon như sơn hào hải vị. Một phút rưỡi sau, hộp cơm lại trống không, hai người tiếp tục múc cơm, tiếp tục nhồm nhoàm ăn cơm trắng ngấu nghiến như là cao lương mĩ vị.
Mãi cho đến khi bọn họ ăn đến bát thứ tư, sắc mặt của binh sĩ phụ trách nấy ăn liền chuyển sang màu xanh, nói lắp: “Em... em gái à, vừa phải thì thôi... ăn gì cũng nên có mức độ... ăn quá nhiều sẽ hại đến sức khỏe đấy... Ôi chao, mẹ của tôi, các em vẫn còn ăn hùng hục vậy sao!!”
Tiểu Tịnh Trần phồng má nhai cơm, vô tội ngước nhìn binh sĩ. Từ Tiểu Ngũ vùi đầu vào trong hộp cơm, đến lông mi cũng lười không thèm ngước lên.
Tiểu Tịnh Trần lần đầu tiên gặp được một cô gái cũng thích ăn cơm như mình, lập tức tràn ngập thiện cảm với Từ Tiểu Ngũ. Từ Tiểu Ngũ lần đầu tiên gặp được cô gái ăn còn nhiều hơn cả mình, trong lòng âm thầm bội phục Tiểu Tịnh Trần sát đất - Không sai, cuộc thi đấu ăn cơm giữa hai cô gái, cuối cùng Tiểu Tịnh Trần thắng với ưu thế một bát rưỡi, hoan hô!
Đặt hộp cơm xuống, vẫy tay chào tạm biệt binh sĩ phụ trách nấu ăn đã hóa đá và đang nứt toác, hai cô gái đã ăn no căng bụng liền vui vẻ rời đi.
Trở về chỗ ngồi, những cô gái còn lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm hai người: “Các cậu đi làm gì mà lâu như vậy?”
Mặt Từ Tiểu Ngũ liền đỏ lên, cúi đầu không nói tiếng nào. Tiểu Tịnh Trần vô tội chớp chớp mắt, rất thành thật nói: “Đi ăn cơm.”
“Ăn mãi cho tới giờ sao?” Hoài nghi!
Thành thật gật đầu.
“Ăn lâu như vậy, rốt cuộc cậu đã ăn bao nhiêu?” Hoài nghi!
Nhếch miệng: “Sáu bát rưỡi.”
“Xoảng” Cả đám hoa hoa lệ lệ ngã từ trên ghế xuống đất!
Dường như cảm thấy nỗi khiếp sợ mình dành cho bọn họ còn chưa đủ, em gái còn tha thiết bổ dung một câu: “Lúc trước đã ăn hai quả táo, ba quả chuối, hai trái cam, còn có một quả bưởi và một trái dưa hấu nhỏ, thấy hơi no rồi, cho nên không ăn được nhiều lắm.”
Mọi người: “...”
Từ Tiểu Ngũ: “...” Bạch Tịnh Trần quả nhiên lợi hại, bụng hơi no rồi mà còn có thể ăn được thêm sáu bát rưỡi cơm, mà cô đói đến mức ngực dán vào lưng cũng chỉ có thể ăn hết năm bát cơm, còn kém quá xa. Cô nhất định phải cố gắng hơn mới được!! Lại nói, em gái à, rốt cuộc em cố gắng đọ sức ăn với cái thùng cơm khác người này để làm gì chứ!
Hiện giờ là tháng Bảy, trời nóng như lửa. Mặc dù còn chưa tới đầu mùa hạ, nhưng mặt trời cũng đủ độc rồi, có điều bởi vì điều hòa trong xe mở rất lớn, phối hợp với ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ngược lại, lại có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Sau đó, mọi người đều trở nên lười biếng.
Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đều đều liên tiếp vang lên, tiếng nói chuyện cũng rõ ràng nhỏ đi rất nhiều.
Khi ăn cơm, Tiểu Tịnh Trần và Từ Tiểu Ngũ cũng nhận được một phần cơm hộp giống như những nữ binh khác. Nhưng hành lang nhỏ bên cạnh hai người lại đặt một cái thùng cơm nhỏ... bên trong toàn bộ đều là cơm trắng thơm phức, người ta nói rồi... Cơm tẻ mẻ ruột!
Thế là, Tiểu Tịnh Trần liền thể hiện sức ăn nghịch thiên của mình trước mắt mọi người. Có tấm gương ở phía trước, Từ Tiểu Ngũ không còn cảm thấy “ăn nhiều rất mất mặt” nữa, yên lặng ngốm hết đống cơm trắng. Mãi cho đến khi cô ta đã ăn no rồi, Tiểu Tịnh Trần vẫn đang kiên trì, miệt mài, tiếp tục phấn đấu.
Không có trái cây lót dạ, Tiểu Tịnh Trần đã dành cả buổi chiều tiêu hóa hết lượng thức ăn nạp vào, hiện tại đang thể hiện sức ăn thật sự của mình. Quả nhiên là... thùng cơm mà!!
Thế là, ngày đầu tiên nhập ngũ của Tiểu Tịnh Trần đã có một nick name không nói rõ được là khen hay chê... Thùng cơm!!
Đương nhiên, so với “thau cơm” Từ Tiểu Ngũ thì “thùng cơm” Tiểu Tịnh Trần còn coi như dễ nghe hơn chút... nhỉ!!