Mái tóc dài của mỹ nhân mềm mại suôn mượt như thác nước, đôi mắt to tròn trong suốt thấy đáy, trong lúc nhìn xung quanh toát ra vẻ hoạt bát lanh lợi, làn da trắng nõn nhìn vô cùng mịn màng, giống như tùy tiện dùng một chút lực là có thể bấm ra nước vậy. Mặc dù là quần áo thể thao đơn giản nhất vậy mà cũng có thể mặc tạo cho người ta cảm giác giống như thiên y* không một chút khuyết điểm nào vậy, chậc chậc.
* Thiên y: quần áo của thần tiên.
Thời buổi này, mỹ nữ không phải hiếm, khuôn mặt đẹp như thế nào cũng có thể phẫu thuật chỉnh sửa được, khí chất đương nhiên đáng quý, lại cũng có thể bồi dưỡng sau, nhưng loại khí chất bẩm sinh từ trong tỏa ra bên ngoài lại khiến cho người ta chỉ có thể nhìn mà ao ước.
Tiểu Tịnh Trần vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã giết chết tất cả mọi người có mặt ở hiện trường!!
Đóng cửa xe lại, cô bé xoay người dựa vào cửa kính xe phía trước, cười híp mắt vẫy tay. Bạch Hi Cảnh đưa tay vuốt lấy tóc mai dài buông xuống của cô bé, có chút lưu luyến không nỡ, haizz, đáng tiếc, rất nhanh thôi sẽ không được chạm vào nữa rồi: “Ba chờ con ở đường đối diện, nhớ chú ý một chút, có việc gì thì gọi điện cho ba.”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, đứng thẳng người lên, đưa mắt nhìn theo chiếc xe Aston Martin sáng loáng sang trọng đang rời đi.
Tiểu Tịnh Trần tự mình đi thẳng tới cổng chính rồi dừng lại im lặng chờ đợi, hoàn toàn coi như không nhìn thấy ánh mắt dò xét của những người khác.
Đột nhiên, một chàng trai trẻ tuổi chạy đến trước mặt cô bé, vô cùng nhiệt tình đưa tay ra: “Hi~, người đẹp, chào cậu, mình tên là Phí Khánh, cậu cũng có thể gọi mình là Phí Kình, sau này chúng ta là chiến hữu rồi, xấu tốt gì cũng đến từ một nơi, phải chăm sóc quan tâm lẫn nhau nhiều hơn!!”
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn bàn tay đang đưa đến trước mặt mình, im lặng hai giây, mới từ từ đưa tay ra: “Chào cậu, mình là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần!”
Phí Khánh gắt gao nắm lấy bàn tay mập mạp của Tiểu Tịnh Trần, cười đến mức bỉ ổi, nhưng mặt mày cong cong lại rất trong sáng: “Được, được, chào cậu!”
Bước đầu bắt chuyện thành công mỹ mãn, Phí Khánh ngay lập tức tận dụng cơ hội tốt tạo mối quan hệ: “Người vừa lái xe đưa cậu đến là ai vậy, anh trai cậu à?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Không phải, là ba mình!”
“Cha?” Mặt Phí Khánh rạn nứt: “Ba cậu... khụ... thật sự là trẻ quá.”
“Ừ.” Nghe rõ là đối phương đang khen cha mình, Tiểu Tịnh Trần ngay lập tức cười đến mức mặt mày hớn hở.
Hai người thân thiện hữu nghị tiến hành giao lưu xã giao, đám người phía trước đột nhiên không hiểu sao lại truyền đến một trận xôn xao. Phí Khánh ngay lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên, kiễng mũi chân nghển cổ nhìn qua, sau đó cậu ta rất không bình tĩnh chửi rủa: “Con bà nó, hôm nay thần tiên vùng nào ra ngoài thất thần nên đi lạc rồi, gặp phải mỹ nữ cao cấp cũng thôi đi, sao đến cả con trai cũng đẹp như vậy, con mẹ nó còn để cho dân thường sống nữa hay không!”
Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc chớp chớp mắt, nhịn không được cũng kiễng mũi chân lên nhìn về phía đám người. Đáng tiếc, cô bé thấp hơn Phí Khánh rất nhiều, tầm mắt căn bản là không thể xuyên qua nổi đám người chen chúc nhau kia. Có điều, những người trước mặt lại không hiểu sao từ từ tản ra, mở ra một đường, sau đó liền nhìn thấy hai chàng trai trẻ tuổi sải bước về phía cô bé.
Trong đó một người mềm oặt như không xương bám lên trên người còn lại, bước đi lung la lung lay, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ mất, rõ ràng là người quen đến mức không thể quen hơn được nữa -- Tống Siêu, chỉ là người còn lại, nhìn dường như có chút lạ lẫm.
Đó là một chàng trai ngũ quan xinh đẹp đến mức gần như không phân biệt được là trai hay gái, đôi mắt trong sáng như bức tranh, lông mi dài cong vút câu hồn đoạt phách, sống mũi cao đẹp, đôi môi mỏng hồng mịn, làn da nõn nà dường như nhìn thấy lỗ chân lông, tóc ngắn sợi nào sợi nấy dựng thẳng lên trời, nhìn vô cùng hoạt bát, cổ áo hơi mở ra, xương quai xanh khêu gợi nhìn rõ không sót thứ gì. Người vô cùng đẹp như vậy, không hiểu sao lại mang một khí phách lạnh thấu xương, bất luận là ai cũng không thể nhìn nhầm giới tính của cậu ta.
Hai người đi tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần rồi dừng lại, Tống Siêu bộ dạng uể oải khoác lên trên người mỹ nam, rũ tay đong đưa hai cái: “ Hello, bọn mình cũng tới rồi!”
Tiểu Tịnh Trần theo bản năng gật đầu đáp lại, sau đó nghi hoặc nhìn mỹ nam: “Cậu là ai??”
Mặt của mỹ nam đột nhiên đen lại, đôi mắt sáng như sao hàm chứa sự tức giận. Tiểu Tịnh Trần không tự giác được khịt mũi, kinh ngạc: “Vệ Thủ?”
Giận dữ tiêu tan thành mây trôi, sắc mặt đen xì chuyển thành trời quang mây tạnh, mỹ nam hơi gật đầu, không nói gì, diễn vai mỹ nam núi băng tới cùng.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to trống rỗng, khó có thể tin được đưa tay ra nhéo lấy khuôn mặt của Vệ Thủ, rống lên: “Lừa gạt!”
Mẹ kiếp, thiếu niên lầm lì hướng nội, u ám một cách đáng sợ, từ sáng đến tối dùng mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt ngoại trừ miệng và cằm ra dường như không nhìn thấy gì thì ra lại là một mỹ nam sao, cho dù là Phật Tổ nhìn thấy cũng bị dọa tới mức ngồi trên đài sen mà ngã xuống đó!
Vệ Thủ không khỏi đưa tay lên giữ lấy bàn tay đang giày vò má mình, nhéo vào lòng bàn tay của cô bé rồi buông ra: “Nhập ngũ không được để tóc dài, cho nên mới cắt đi.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Ngón tay cuộn lấy lọn tóc dài trước ngực mình, rối rắm... chuyên tâm nghĩ, nếu đã không được để tóc dài thì không biết có thể cạo trọc đầu làm hòa thượng hay không, em gái nhỏ hoàn toàn không chú ý tới trọng điểm trong lời nói của của Vệ Thủ.
Thản nhiên quét mắt nhìn Vệ Thủ mặt không một chút thay đổi đang nhìn chăm chú Tiểu Tịnh Trần, Tống Siêu không thể không nói thẳng với em gái: “Bọn mình quyết định nhập ngũ với cậu!”
“Hả!!!” Em gái quả quyết bị shock, cô bé kinh ngạc trợn tròn mắt, ngẩn người ra nhìn hai thiếu niên thanh mai trúc mã, nghĩ ngợi một lúc, đôi mắt to lập tức trợn tròn lên, phồng má, nghiêm túc nói: “Không được phép cướp bao cát với mình!!!!”
Tống Siêu: “...” Đây là trọng điểm sao em gái, trọng điểm ở đâu?
Vệ Thủ bất giác nhếch khóe miệng, duỗi thẳng ngón tay chọc vào khuôn mặt bánh bao mềm mại của cô bé: “Ừ, đảm bảo không cướp!”
Thế còn được! Em gái vui vẻ, quả quyết liệt Vệ Thủ và Tống Siếu vào hàng ngũ bao cát dự bị.
Giờ phút này, Phí Khánh cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen chân vào, đưa tay về phía hai thiếu niên: “Chào các cậu, chào các cậu, mình là Phí Khánh, các cậu cũng có thể gọi mình là Phí Kình, mọi người đều đến nhập ngũ, sau này rất có thể sẽ trở thành chiến hữu, cùng tuổi lại cùng quê hương, hãy quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau nha!”
Tống Siêu đưa cánh tay mềm oặt như mì sợi bắt lấy tay cậu ta lắc lắc, cười: “Mọi người cùng quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”
Trong ba người, Tống Siêu là người từ trước đến nay giữ trọng trách quản lý quan hệ xã hội, chỉ trong thời gian mấy câu nói, cậu ta liền xưng anh xưng em thân mật với Phí Khánh. Lần đầu tiên nhìn thấy Phí Khánh, Tống Siêu liền biết người này thuộc loại siêu hóng hớt, bè lũ hóng hớt có một tính từ hình dung rất sâu xa -- tin tức nhanh nhạy!!
Tống Siêu rời khỏi tổ chức SWAT mấy năm rồi, mặc dù ôm chặt lấy cái chân to Bạch Hi Cảnh, nhưng rất không khéo là sức ảnh hưởng của Bạch Hi Cảnh ở Bộ Quốc phòng không thể nào lớn như ở giới chính trị được. Cho nên, rất nhiều chuyện đích thân bọn họ phải tự khai thác tìm hiểu, nếu như có cậu bạn hóng hớt tin tức nhanh nhạy ở bên cạnh, chắc chắn có thể nắm được không ít tư liệu đầu tiên. Đương nhiên, đồng thời bọn họ cũng phải đề phòng chính mình biến thành tư liệu trong tay cậu ta.
Hai người đang nói chuyện một cách vui vẻ, cổng chính của khu quân sự từ từ mở ra. Hai chiến sĩ mặc đồng phục đội nón pê-ki đi ra, đôi mắt sắc bén quét qua tất cả những người có mặt, sau đó xoay người dẫn mọi người đi vào bên trong khu quân sự, thẳng đến tòa nhà kiểm tra sức khỏe quân đội.
Tòa nhà kiểm tra sức khỏe quân đội là tòa nhà chỉ có bốn tầng, phòng khách tầng một rất rộng lớn, hơn nữa ánh sáng rất đầy đủ. Trong phòng bày rất nhiều bàn, trên bàn đặt những biển chỉ dẫn, “Nơi đăng ký”, “Đo chiều cao cân nặng”, “Đo thị lực”, “Xét nghiệm máu“... đa dạng các loại, giống như bao quát tất cả các hạng mục kiểm tra sức khỏe. Sâu trong phòng khách có một hành lang, hai bên hành lang đều là phòng, trên các phòng đều treo bảng chỉ dẫn “Phòng điện tim”, “Chụp X quang”, “Chụp cộng hưởng từ“... Hạng mục kiểm tra sức khỏe quân đội bây giờ nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.
Hiện trường sớm đã có rất nhiều quân y ở đó, có các anh bộ đội đi tuần tra qua lại, thuận tiện trả lời các câu hỏi của các nam nữ tới kiểm tra sức khỏe quân đội.
Hai chiến sĩ đưa mọi người tới cửa phòng khách, bảo mọi người xếp hàng đi tới chỗ báo danh điền vào mẫu đăng ký. Sau khi điền xong liền có thể nhận được một phiếu kiểm tra sức khỏe, tiếp theo sẽ tự do đi tới các phòng kiểm tra sức khỏe, chỉ cần điền hết các mục trên phiếu là có thể nộp phiếu về nhà đợi phỏng vấn.
Kiểm tra sức khỏe quân đội kéo dài suốt một ngày, đương nhiên, nếu như người đến ứng tuyển quá đông, cũng có thể cần đến hai ngày.
Đối với việc kiểm tra sức khỏe, Tiểu Tịnh Trần không xa lạ chút nào, bởi vì mỗi năm Bạch Hi Cảnh đều đưa cô bé đi kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần. Cho nên sau khi nhận được phiếu, cô bé ngay lập tức làm theo trình tự, tới từng nơi một từ trái qua phải.
Bởi vì quá đông người, kiểm tra sức khoẻ cần phải xếp hàng, nhưng tục ngữ nói: Mọi người đều thích những thứ đẹp!
Người xinh đẹp đều ít nhiều có thể chiếm được chút ưu ái, loại người đẹp đáng yêu mà cả nam và nữ đều yêu thích như Tiểu Tịnh Trần, về cơ bản là chỉ cần cô bé đứng cuối cùng của hàng, tốc độ tiến lên phía trước của hàng đó sẽ nhanh hơn những chỗ khác một chút, thế là rất nhanh đã đến lượt cô bé rồi.
Sau đó, vấn đề đến rồi!!
Tiểu Tịnh Trần kiểm tra đầu tiên là chiều cao cân nặng. Bởi vì dậy thì khá muộn, Tiểu Tịnh Trần không phải là rất cao, chỉ có hơn một mét sáu, nhưng cũng được xem là mức khá tốt của nữ sinh rồi, ít nhất là phù hợp với tiêu chuẩn thấp nhất của nữ binh. Đáng tiếc, khi đo cân nặng, bi kịch tới rồi!
Tiểu Tịnh Trần mặc dù nhìn có vẻ mập mạp, nhưng bởi vì khung xương nhỏ, cho nên trông cô bé không béo chút nào. Nhưng mà khi cô bé đứng lên máy đo cân nặng, kim đồng hồ trực tiếp chạy tới vạch cuối cùng bên phải, đứng yên ở mức cao nhất. Quân y phụ trách đo trợn tròn mắt, anh ta đẩy mắt kính, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần một cái rồi quả quyết lẩm bẩm: “Máy đo cân nặng hỏng rồi!!”
Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn cổ tay bị tay áo che đi mất và cổ chân bị cái quần che phủ, im lặng!
Cô bé ngẩng đầu nhìn anh quân y một cái, mũi chân bất giác kiễng lên cọ vào nhau. “Rắc...” Máy đo cân nặng quả quyết nứt ra...
Có mấy linh kiện máy còn bắn tung tóe, văng đầy ra đất. Anh quân y kinh ngạc há hốc miệng, không biết nói gì...
Tiểu Tịnh Trần bước xuống khỏi máy đo cân nặng, ngoan ngoãn đứng vững, vô tội nhìn anh quân y. Anh quân y lập tức mềm lòng, điềm đạm cười nói: “Không sao, không sao, cái máy này vốn dĩ dùng rất lâu, lão hóa rồi, cũng nên vứt bỏ rồi...”
Mọi người:“..” Quân y đại nhân anh cũng không sợ nói thế sẽ cắn phải lưỡi sao, máy móc lão hóa cái gì chứ, coi tất cả mọi người là trẻ con không nhìn thấy lớp giấy bóng trong suốt bọc bên ngoài mặt đồng hồ máy đo cân nặng còn chưa gỡ ra sao hả!