Cái gọi là bệnh trùng tơ tháng sáu, thời điểm này vừa mới thoát ly tiết trời ấm áp của mùa xuân, lại sắp đón cái nóng như lửa của mùa hè. Rất nhiều học sinh cuối cùng cũng vượt qua nỗi thống khổ của cuộc sống cấp ba, chào đón trận tàn sát cuối cùng - thi đại học!!!
Có một câu nói là hình dung như thế nào về thi đại học, đó chính là nghìn quân vạn mã đi qua một cây cầu khỉ. Đây là cơ hội duy nhất cho các dân thường có thể liều mạng phản công đám con ông cháu cha, nhưng mà cơ hội này có bao nhiêu người có thể thật sự nắm bắt được?
Tiểu Tịnh Trần là một học sinh cấp ba đủ tư cách (?!) đương nhiên cũng bị bắt vịt lên giá* trèo lên cây cầu này. Có điều đáng tiếc là, trải qua quãng thời gian mười hai năm học trò, cô bé từ trước đến nay chưa bao giờ dẫn đầu trường thi, lần đọ sức cuối cùng này, đương nhiên cũng sẽ không xuất hiện kỳ tích nghịch thiên nào -- Nữ thần may mắn cứ coi như là có yêu thích cô bé hơn nữa, cũng không thể mở cửa sau lớn như vậy được.
* Bắt vịt lên giá: theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người khác.
Thế là, sau khi kết thúc hai ngày thi đại học, em gái liền trở nên rối rắm - nguyện vọng thi đại học gì đó, đích thực là một vấn đề nghiêm túc.
Đồng chí Đại Sơn gợi ý cô bé thi vào học viện nghệ thuật, yêu cầu điểm văn hóa của học viện nghệ thuật rất thấp, với điều kiện của cô bé, cho dù không có cha giúp đỡ cũng có thể đậu vào được. Đồng chí Tiểu Sơn thì lại gợi ý cô bé thi vào đại học tư nhân, chỉ là phải nộp nhiều tiền hơn một chút mà thôi, chúng ta không thiếu tiền!
Thực tế là, nếu như không phải xã hội bây giờ quá coi trọng bằng cấp, Bạch Hi Cảnh cũng không muốn sau này Tiểu Tịnh Trần cảm thấy tự ti khi bị đem ra so sánh, thì anh sẽ trực tiếp đề nghị Tiểu Tịnh Trần đừng đi học nữa, dù sao có học cũng không hiểu, sao phải hành hạ bản thân.
Nhưng mà nói đi phải nói lại, Cha Ngốc à, anh chắc chắn con gái nhà mình có dây thần kinh “tự ti” sao???
Trước khi đăng ký nguyện vọng, Thang Miêu Miêu, Tiền Đa Đa, Thượng Quan Triết, Ngải Mỹ, La Giai Ni, Vệ Thủ, Tống Siêu cộng thêm Tiểu Tịnh Trần, tám người hẹn gặp nhau ở quán Häagen-Dazs*, vừa gặm nhấm kem thơm ngọt mát lạnh, vừa cùng nhau nghiên cứu về vấn đề nguyện vọng. Đám người Thang Miêu Miêu đã vì một chút sơ sẩy khi tốt nghiệp tiểu học mà không được kề vai sát cánh cùng em gái suốt sáu năm trời. Lần này cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải vào cùng một trường đại học, cho dù không vào cùng một trường đại học thì cùng một thành phố cũng được, cho dù trong cùng một thành phố quá miễn cưỡng, thì trong một tỉnh cũng chấp nhận được, tóm lại, phải cố hết sức dính lại gần nhau.
*Häagen-Dazs: một nhãn hiệu kem nổi tiếng của Mỹ.
Nhưng mà, ngẫm lại thành tích vô cùng thê thảm kia của Tiểu Tịnh Trần, mọi người liền im lặng, thật sự là không ổn... ít nhất thì bọn họ vẫn còn đang ở trên cùng một đất nước không phải sao!
Em gái đã trở thành một cô gái mười tám tuổi rồi, mái tóc dài qua mông kéo dài tới đầu gối. Bắt đầu kể từ khi đi học, suốt mười hai năm trời cô bé không cắt ngắn, tận mắt nhìn một tiểu hòa thượng không phân biệt được trai hay gái lớn lên trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, cái cảm giác này... thật là con mẹ nó mất hồn!
Vệ Thủ và Tống Siêu cũng lớn rồi, chỉ là người nên lười biếng tiếp tục lười biếng, người nên lạnh lùng lại càng thêm lạnh lùng, điều duy nhất không thay đổi chính là trái tim pha lê thành tâm với em gái.
Cuối cùng, bàn bạc xong, từng người tự điền nguyện vọng của mình, tất cả thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng nhau đi ăn trưa, nhưng mà Tiểu Tịnh Trần lại lắc đầu: “Các cậu đi đi, mình ở đây đợi ba. Ba nói hôm nay muốn đưa mình đi ăn đồ ngon.”
Mấy người bạn thân nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai, quen nhau nhiều năm như thế, nếu như không hiểu vị trí của cha Bạch trong lòng em gái thì đúng là tốt nhất nên đi chết đi. Thế là, mọi người bao gồm cả Tống Siêu và Vệ Thủ đều đồng loạt vẫy tay chào cô bé, cùng nhau đi ăn đồ nướng thơm ngon.
Tiểu Tịnh Trần thoải mái ngồi trên sofa, cứ thế liếm que kem ngọt lịm, nhiệt độ trong quán có vẻ hơi lạnh, có điều đối với người nóng lạnh cũng không hề hấn gì như cô bé mà nói, căn bản là không mấy khác biệt. Hôm nay là sinh nhật của Bạch Hi Cảnh... được thôi, người nhà họ Bạch dường như không có thói quen tổ chức sinh nhật, bằng chứng chính là, Tiểu Tịnh Trần đã mười tám tuổi rồi, cũng chưa tổ chức sinh nhật một lần nào. Hôm nay đơn thuần chỉ là Bạch Hi Cảnh mượn cớ đưa con gái ra ngoài ăn mà thôi.
Theo sự tăng dần của tuổi tác, Tiểu Tịnh Trần càng ngày càng thích ở nhà ăn cơm mà cha làm bằng cả trái tim yêu thương, thế cho nên mỗi khi Bạch Hi Cảnh muốn dẫn con gái ra ngoài tiêu xài phóng khoáng một chút, luôn phải tìm đủ các loại lý do, bằng chứng chính là, hôm nay đã là ngày sinh nhật thứ tư trong năm nay của anh rồi.
Ăn xong một ly kem, Tiểu Tịnh Trần liếm cái miệng nhỏ, đang suy nghĩ xem có nên ăn thêm một ly nữa hay không, không ngờ rằng Phật Tổ đã nghe thấy sự mong chờ trong lòng cô bé, một ly kem mát lạnh ngọt lịm xuất hiện trước mặt cô bé. Mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, cầm chiếc thìa nhỏ bắt đầu xúc lấy, ăn một miếng to, bấy giờ mới có thời gian ngẩng đầu lên nhìn người mời mình ăn kem.
Trước mặt là một người đàn ông xa lạ, thoạt nhìn mới hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ quân phục màu xanh sẫm sạch sẽ gọn gàng, quần áo phẳng phiu chỉnh tề, có cạnh có góc, cho dù Tiểu Tịnh Trần không phải là một cô gái cuồng đồng phục cũng cảm thấy trang phục của ông chú này thật sự rất đẹp.
Ông chú kia ngồi xuống ghế đối diện với Tiểu Tịnh Trần, để mũ lên mép bàn, cười rất ôn hòa hiền hậu: “Cháu gái nhỏ, còn nhớ chú không?”
Tiểu Tịnh Trần vẫn tiếp tục ăn kem, đôi mắt to mơ màng chớp chớp. Vừa nhìn thấy bộ dạng của cô bé, người đàn ông kia liền biết cô bé này đại khái là đã hoàn toàn quên mình rồi. Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ cười tươi hớn hở chuẩn bị nhắc lại, lại không ngờ rằng Tiểu Tịnh Trần đột nhiên động đậy cái mũi, trên mặt đột nhiên xuất hiện một loại biểu cảm giống như “bỗng nhiên tỉnh ngộ“. Nuốt miếng kem trong miệng xuống, Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng đầu nói: “Cháu nhớ ra rồi, chú là người đã nói với cháu khi nào có thời gian sẽ đấu tay đôi với cháu...”, Bĩu môi, “Nhưng mà ba năm rồi chú không tới tìm cháu, đồ lừa gạt!!”
Người đàn ông:“...”
Ba năm trước ở Thượng Kinh, vì gặp gỡ Lạc Kha Minh, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên không hiểu tại sao lại bị bắt cóc làm con tin, kết quả là khi Bạch Hi Cảnh đuổi tới nơi, em gái nhỏ đã trèo lên nóc xe, đi đến buồng lái, quả quyết KO đám người bắt cóc đang lái xe, cũng bởi vậy mà quen biết lãnh đạo cấp trên của Lạc Kha Minh – người đàn ông có khí chất giống như lực sĩ Kim Cang trừng mắt giận dữ, nhưng khi cười lại giống như Phật Di Lặc.
Vốn dĩ đã nói là có thời gian sẽ đấu tay đôi với nhau, nhưng mà kể từ khi Tiểu Tịnh Trần trở về thành phố S thì chẳng gặp lại người đàn ông này lần nào nữa, không ngờ rằng hôm nay sau ba năm, người đàn ông này lại tự tìm đến cửa. Ừm ~ cha nói không có việc gì sẽ không cởi mở săn đón, không phải là kẻ gian thì cũng là tên trộm, có âm mưu đây!
Nhìn đôi mắt to trong veo của Tiểu Tịnh Trần, người đàn ông im lặng cười cười, nói: “Thi đại học lần này như thế nào?”
Tiểu Tịnh Trần vẻ mặt trống rỗng, đôi mắt to chớp chớp, trả lời thành thật: “Vô cùng cố gắng.”
“Ừ.” Người đàn ông kia cười vô cùng sâu xa, “Sau này cháu có dự định gì?”
Tiểu Tịnh Trần nuốt một miếng kem, bình tĩnh nói: “Cháu không biết, cháu chưa nghĩ ra.”
Người đàn ông ngay lập tức hăng hái, tươi cười hiền hậu như bà ngoại sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ: “Cháu đã từng nghĩ tới việc làm quân nhân chưa?”
Tiểu Tịnh Trần ngây người, kinh ngạc chớp chớp mắt, người đàn ông kia cười tới mức mắt cong lên thành hai mảnh trăng lưỡi liềm: “Thân thủ của cháu rất tốt, ở trong quân đội chắc chắn sẽ có thành tựu lớn. Chú nghe nói cháu rất thích đánh nhau, cao thủ trong quân đội nhiều hơn ở bên ngoài rất nhiều, hơn nữa mỗi một tuần đều có tiết huấn luyện chiến đấu chuyên môn, chắc chắn sẽ để cho cháu đánh một cách thoải mái.”
Mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, xã hội bây giờ chính là như thế, mười người đi trên đường thì có tới tám người rưỡi là người bình thường không thường xuyên vận động, một người còn lại đã trải qua các kiểu rèn luyện của lớp huấn luyện trong trường võ thuật, có chút quyền cước mèo ba chân*, cuối cùng cũng chỉ còn một nửa người kia là trình độ cao hơn mèo ba chân một chút mà thôi. Tiểu Tịnh Trần xuống núi đã mười hai năm, trong những người mà cô bé gặp, duy nhất chỉ có chị Thất xứng đáng được gọi là cao thủ có thể đấu tay đôi với cô bé, mà còn là trong tình huống cô bé không tháo vòng trọng lực ra. Đương nhiên Cha Ngốc không phải người, đó là đại Boss cấp thần, không trong phạm vi thống kê ở đây.
* Mèo ba chân: ý chỉ kỹ thuật không cao, nông cạn.
Nếu như trong quân đội đúng là có cao thủ có thể đánh nhau với cô bé, thế thì đáng để đi một lượt xem thế nào.
Thấy đã khơi gợi ra được sự hứng thú của Tiểu Tịnh Trần, người đàn ông liền chuyển đề tài câu chuyện, nói: “Nhưng trong quân đội có kỷ luật của quân đội, quân nhân có trách nhiệm phải phục tùng mệnh lệnh, yêu cầu hợp lý là luyện tập, yêu cầu không hợp lý là cọ sát rèn luyện. Cháu phải cam đoan mình có thể làm một chiến sĩ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, bằng không, chú sẽ không thu nhận cháu.”
Tiểu Tịnh Trần nghĩ ngợi một chút, liếm sạch sẽ chút kem cuối cùng, nói: “Cháu phải bàn bạc với ba cháu đã.”
“Được, không thành vấn đề.” Người đàn ông vui cười hớn hở gật đầu, ông ta tin, cô gái nhỏ này tuyệt đối sẽ tòng quân.
Một lát sau, điện thoại của Tiểu Tịnh Trần reo lên, lấy ra vừa nhìn thì đúng là Bạch Hi Cảnh gọi đến. Thế là, cô bé theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên ngoài quán, quả nhiên thấy chiếc xe con quen thuộc đỗ ở đường đối diện. Tiểu Tịnh Trần quả quyết bỏ lại cốc kem trống không và thìa, đứng lên: “Ba tới đón cháu rồi, cháu phải đi đây, tạm biệt chú!!”
Người đàn ông cũng đứng lên theo, đội mũ: “Vừa hay, chú cũng phải đi, cùng nhau đi thôi. Nếu như cháu quyết định xong rồi thì ngày mười tám tháng sáu hãy đến khu quân sự của thành phố S đăng ký kiểm tra sức khỏe, chú sẽ đợi cháu!!”
“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.
Đi ra khỏi cửa quán, khí nóng phả vào mặt, chỉ là khoảng cách mấy bước chân, Tiểu Tịnh Trần đã ngồi vào trong xe có máy lạnh, cúi đầu chăm chú thắt dây an toàn. Bạch Hi Cảnh tiện tay vén tóc mai dính trên má của cô bé ra sau tai, hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”
Bạch Hi Cảnh đương nhiên nhận ra người đàn ông mặc quân trang màu xanh kia. Anh chỉ là nghĩ không ra người đó lặn lội ngàn dặm xa xôi chạy tới thành phố S tìm Tiểu Tịnh Trần để làm gì.
“Là chú mà lúc trước bọn con quen ở Thượng Kinh. Chú ấy hỏi con có muốn gia nhập quân ngũ không.”
Chiếc xe vừa mới khởi động xe đột nhiên “két...” một cái dừng lại. Bạch Hi Cảnh bất thình lình quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Con đồng ý rồi?”
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, lắc đầu: “Vẫn chưa, con nói phải bàn bạc với ba rồi mới quyết định.”
“Tốt lắm.” Bạch Hi Cảnh chưa từng nói hai từ này một cách đanh thép âm vang như vậy, chiếc xe lại một lần nữa khởi động, Bạch Hi Cảnh im lặng đè nén sự sửng sốt vừa mới dâng lên trong nháy mắt, giả bộ lơ đãng hỏi: “Con nghĩ như thế nào?”
“Con không biết... Ba à, ba không muốn con gia nhập quân ngũ sao?” Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, nghi hoặc hỏi, ngay sau đó nghi hoặc quả quyết trở thành bình tĩnh: “Nếu như ba không thích thì con không đi nữa.”
“Không, ba thích hay không thích không quan trọng, quan trọng là con có thích hay không.” Bạch Hi Cảnh có chút bất lực nói. Mặc dù anh rất vui khi con gái coi sở thích của anh như một xem xét ưu tiên hàng đầu, nhưng anh không muốn mình trở thành ràng buộc của con gái, anh chỉ cần con gái có thể vui vẻ là đủ rồi.
Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc suy nghĩ một lát nói: “Nhưng con vẫn thấy cha thích hay không rất quan trọng.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Hic cảm động quá, chiếc áo bông nhỏ thân thiết quả nhiên là đáng yêu nhất mà!