Trang phục bằng tơ lụa màu trắng bao bọc lấy thân người thon nhỏ, mượt mà của cô bé. Hai cái bánh bao nhỏ nhấp nhô trước ngực, vừa đủ để chứng minh chủ nhân nhà mình là một cô gái. Cái eo nhỏ nhắn mềm mại không quá một vòng tay, mông nhỏ hơi vểnh lên vừa đủ chống lại tính chất rủ xuống của trang phục. Màu sắc của trang phục dần thay đổi từ trên xuống dưới, từ cổ đến ngực thuần màu trắng, phần thân dưới lại thuần màu đen, nơi giao nhau giữa trắng và đen là từng vòng, từng vòng hoa văn độc đáo đặc sắc của Hoa Hạ được thêu bằng chỉ màu xanh da trời nhạt.
Mái tóc đen dài như nước rủ xuống sau lưng, dập dờn gợn sóng theo từng bước chân, những sợi tóc hai bên thái dương được dắt vào phần tóc búi lỏng sau gáy. Trên búi tóc có đính trang sức bạc nguyên chất, dây tua rua thật dài rủ xuống. Mỗi nơi, mỗi chỗ đều mang theo làn gió Hoa Hạ cổ điển xinh đẹp.
Trang phục tinh tế, xinh đẹp bao lấy cả người, đừng nói là rãnh ngực, ngay cả xương quai xanh mượt mà cũng không hề lộ ra. Thứ duy nhất để quần chúng nhìn thấy chính là cánh tay trắng nõn như ngó sen, đến cả đầu ngón chân như tằm non cũng bị che đi vì trang phục quá dài. Không có trang sức quý giá, cũng không có vẻ sexy hút mắt, nhưng cô bé lại khóa chặt lấy ánh nhìn và cảm quan của tất cả mọi người.
Ngũ quan tinh xảo giống như một kiệt tác búp bê kinh điển được sưu tầm, da thịt trắng nõn, trong suốt như mỡ đông, sống mũi cao đẹp, cái miệng nhỏ nhắn non mịn, còn có đôi mắt phượng sâu thẳm, mê người kia, giữa sóng mắt xao động lộ ra vẻ mị hoặc cực độ. Thế nhưng, hoàn toàn tương phản với cảm quan mà vẻ ngoài của cô bé mang lại cho người khác chính là đôi mắt trong veo thấy đáy, ngây thơ, thuần khiết giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Cô bé thuần khiết đến cực điểm lại xinh đẹp tự nhiên như vậy vừa xuất hiện, không cần bất kỳ người nào giới thiệu, hầu như trong đầu mỗi khán giả đều lóe lên một từ - Vô Tà!!
Hiện trường lặng ngắt tới gần nửa phút, đến khi bàn chân Tiểu Tịnh Trần chính thức giẫm lên thảm đỏ, cả quảng trường trước thành phố điện ảnh nháy mắt nổ tung. Những tiếng gào thét chói tai đợt này cao hơn đợt trước, tất cả mọi âm thanh đều hội tụ thành một từ - “Vô Tà! Vô Tà!! Vô Tà!!!”
Hai chữ “Vô Tà” này mang theo sự cuồng nhiệt và sùng bái cao ngất của những người hâm mộ, chấn động đến nỗi không ít người đã bước vào trong đều quay đầu lại nhìn trộm. Đến khi nhìn thấy người đang chậm rãi bước đi trên thảm đỏ, tất cả mọi người đều không khỏi nín lặng mà âm thầm khen ngợi không thôi.
Trong tình huống hàng vạn người hưng phấn sôi trào thậm chí phát cuồng vì một mình bạn như thế này, dù có là thiên vương thiên hậu thành danh đã lâu cũng chưa chắc có thể giữ vững được, đừng nói là một cô bé chỉ mới mười sáu tuổi chưa từng lộ diện trước công chúng.
Hứa Lâm Lang, An Kỳ, bao gồm những nhân viên chủ chốt quen biết trong “Côn Luân Đồ” đều không khỏi vì Tiểu Tịnh Trần mà gạt một mớ mồ hôi lạnh. Tuy biết rằng cái tên “Vô Tà” này giống như một lời nguyền làm lung lạc trái tim mỗi người, nhưng khi chân chính nhìn thấy hiện trường điên cuồng giống như nhiễm virus như vậy, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy có chút bồn chồn, càng thêm lo lắng Tiểu Tịnh Trần sẽ bị dọa bởi những tiếng gào thét chói tai đột ngột này.
Đáng tiếc, bọn họ hoàn toàn lo thừa rồi. Bởi vì bất kể những người xung quanh gào thét chói tai, điên cuồng như thế nào thì từ đầu đến cuối, Tiểu Tịnh Trần vẫn mắt nhìn thẳng tiến về phía trước. Trong lòng cô bé vẫn vững vàng ghi nhớ lời chỉ bảo ân cần của cha: Không được nói chuyện, không được cười, tất cả những thứ khác đều là mây trôi!
Hiếm có dịp trang điểm xinh đẹp như vậy, mặc trang phục có khí chất thần tiên như vậy. Chỉ cần cô bé cười hoặc mở miệng, thì tuyệt đối sẽ sụp đổ!!
Tốc độ đi của Tiểu Tịnh Trần không hề nhanh, dáng vẻ nhàn nhã giống như đang đi dạo vậy, khiến quảng trường phía trước thành phố điện ảnh trang nghiêm giống như trong đại nội Hoàng Cung. Công chúng ở hai bên thảm đỏ gần như say mê nhìn theo cô bé. Những người có năng lực chịu đựng kém một chút, thậm chí còn kích động đến phát khóc.
Có những người như vậy, nhận hết mọi ơn huệ, yêu thương của trời cao, giống như sinh ra đã có một loại khí chất thần thánh khiến người khác trầm mê vào mà không thể nào tự thoát ra được!
Hiển nhiên, Tiểu Tịnh Trần là người xuất sắc trong những người đó! Chẳng qua, khí chất của cô bé không gọi là “thần thánh”, mà gọi là “Phật quang chiếu rọi”.
Thảm đỏ không hề dài, chỉ hai mươi mấy mét mà thôi, dù có đi chậm hơn nữa cũng chỉ mất vài phút, hơn nữa Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không có ý định muốn tạo dáng chụp hình chút nào. Cảm giác đó giống như không phải cô bé đang đi trên thảm đỏ Orestia để vô số người quỳ gối bái lạy, nhìn ngắm mong chờ, mà đơn thuần chỉ là đang đi dạo trong vườn hoa vậy.
“Vô Tà, Vô Tà, nhìn qua đây đi!!”
“Vô Tà, tôi yêu bạn! Vô Tà, tôi yêu bạn!!!”
“Vô Tà, áaaaaaa.”
Theo bước chân của cô bé ngày càng tới gần cửa thành phố điện ảnh, cảm xúc của quần chúng ngày càng lên cao trào, mơ hồ có loại cảm giác không cam lòng vì “nữ thần đi quá nhanh”. Chỉ là tiếng gọi “Vô Tà” của số ít những người gốc Hoa ở đó tuyệt đối là tròn vành rõ chữ, nhưng những tiếng gọi “Vô Tà” của đại đa số người nước ngoài kia, có lẽ ngay cả bản thân họ cũng chưa chắc đã nghe rõ, càng không nói đến Tiểu Tịnh Trần vốn không thể hiểu được từ đồng âm.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhìn những người hâm mộ đang điên cuồng và đám phóng viên kích động kia, chỉ tự mình tiếp tục bước về phía trước.
Các ngôi sao nữ thông thường khi gặp fan hâm mộ kêu gào cuồng nhiệt và chân tình như vậy, dù cho là thể loại xinh đẹp lạnh lùng cũng sẽ không nhịn được mà dừng bước vẫy tay chào hoặc ít nhất là mỉm cười thể hiện sự thân thiện. Vậy mà em gái Vô Tà lại có thể cứ thế coi xung quanh như chỗ không người mà đi thẳng.
Do thái độ “ra vẻ sao lớn” và “không phối hợp” cực độ của Tiểu Tịnh Trần, đám đông dần dần trở nên xôn xao. “Xôn xao” cũng giống như một loại virus cảm cúm, nó sẽ mượn mọi cơ hội để có thể nhanh chóng lan rộng. Người xem phía sau ra sức dồn về phía trước. Người xem phía trước bị dải cách ly ngăn lại không thể tiến thêm một bước nào nhưng lại bị chèn ép bởi áp lực càng ngày càng mạnh mẽ ở phía sau mà đau khổ không chịu nổi. Mắt thấy tình hình sắp mất khống chế, các nhân viên an ninh đều âm thầm lo sợ đến mức đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn phải giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh duy trì trật tự của hiện trường càng ngày càng hỗn loạn.
Ngay lúc Tiểu Tịnh Trần sắp sửa bước lên cầu thang dẫn vào cửa thành phố, phía sau đột nhiên vang lên một loạt tiếng kêu gấp gáp, hoảng sợ. Cô bé vô thức quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy một đứa bé bị đám đông hỗn loạn chèn ép ra khỏi dải phân cách, ngã mạnh trên thảm đỏ.
Sự việc ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra cũng kinh động tới đám đông ở bên ngoài dải phân cách. Mọi người đều không khỏi yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về đứa bé kia và Vô Tà đã đặt một chân lên bậc thang. Không nói rõ là tâm tình gì nhưng tất cả mọi người đều đang vô thức chờ đợi điều gì đó.
Dựa theo tình huống thông thường, người bên ngoài dải phân cách không thể đi lên thảm đỏ, cho dù có không cẩn thận bị xô đẩy vào trong cũng sẽ lập tức bị nhân viên an ninh cưỡng ép mời ra ngoài, tuyệt đối sẽ không để nghệ sĩ trên thảm đỏ tiếp xúc với bọn họ. Dù sao thì người vây xem ở hiện trường quá nhiều, một khi mở ra tiền lệ, toàn bộ những người muốn tiếp cận thần tượng của mình cũng sẽ bắt chước xô đẩy nhau ngã lên thảm đỏ. Lúc đó thiên hạ tuyệt đối sẽ đại loạn, thậm chí sẽ dẫn đến sự kiện giẫm đạp nguy hiểm.
Cho nên, không chỉ nhân viên an ninh, người vây xem có chút ít hiểu biết thông thường cũng đều biết rằng, bất kể có kích động, điên cuồng thế nào cũng không thể tiến vào thảm đỏ để gây thêm phiền phức cho thần tượng của mình. Thế nhưng lúc này, đừng nói là những người vây xem kia, ngay đến nhân viên an ninh cũng không hề nhúc nhích đứng bên dải phân cách duy trì trật tự một cách khó hiểu, không có một ai tiến lên phía trước đỡ đứa bé kia lên. Mọi người giống như đột nhiên đứng trên cùng một chiến tuyến, muốn xem xem cô gái “máu lạnh” đi thẳng qua thảm đỏ, không hề chú ý đến những người hâm mộ yêu mình sâu đậm kia sẽ có phản ứng như thế nào.
Tiếp tục bước tiếp, hay sẽ dừng bước vì một đứa trẻ xa lạ, không liên quan?
Đứa bé nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, thật khó tưởng tượng nổi cha mẹ nó sao có thể đem nó đến nơi vừa chật chội vừa nguy hiểm như thế này. Lúc này, đứa bé ngã sấp trên mặt đất, ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh đậm vô tội lại mờ mịt nhìn đám người bên ngoài dải phân cách, cái miệng nhỏ mếu máo, trong khóe mắt bắt đầu trào ra nước mắt.
Cha mẹ của đứa bé không biết đã bị xô đẩy tới chỗ nào rồi, thật lâu cũng không thấy ai lên tiếng.
Tiểu Tịnh Trần một chân đặt trên bậc thang, nghiêng người nhìn về phía đứa bé kia, một giây, hai giây, ba giây… cô bé dứt khoát thu chân lại, xoay người chậm rãi đi tới trước mặt đứa bé sau đó ngồi xổm xuống. Chân váy rộng thùng thình mang theo chất tơ lụa mềm mại rủ xuống, chậm rãi xòe ra phủ trên mặt đất, giống như một đóa hoa sen màu mực.
Thấy trước mặt mình bỗng xuất hiện một đôi chân nhỏ trắng nõn, đứa trẻ ngây người chậm chạp ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của Tiểu Tịnh Trần.
Đại khái là ngã hơi đau, trong hốc mắt của đứa bé còn mang theo nước mắt. Thấy có người quan tâm mình, khóe miệng của đứa bé lập tức xụ xuống, nhưng trước ánh mắt đen trắng rõ ràng của Tiểu Tịnh Trần, nó vẫn cứng rắn nhịn xuống tiếng khóc đã lên đến cổ họng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tiểu Tịnh Trần xếp hai tay lên nhau đặt trên đầu gối, rõ ràng không định đỡ đứa bé dậy. Đứa bé đợi thật lâu cũng không thấy chị gái xinh đẹp trước mặt ôm mình lên, cảm giác tủi thân trong lòng giống như axit ùng ục sôi trào. Thế nhưng, nó thật sự không dám khóc!
Xác định sẽ không có ai đến an ủi, giúp đỡ mình, đứa bé tuyệt vọng yên lặng, rưng rưng nước mắt, hai tay chống lên mặt đất, đạp chân xuống, run rẩy tự mình bò dậy. Vừa đứng vững, chị gái xinh đẹp liền duỗi tay nhẹ nhàng giúp nó phủi đi bụi bặm trên người, đứa bé ngẩn người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Tịnh Trần, không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng. Cảm giác tủi thân, tuyệt vọng lúc trước đều biến thành mây trôi.
Tiểu Tịnh Trần đứng lên, duỗi một tay về phía đứa bé. Đứa bé ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn cô bé, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên. Nó ngượng ngùng giơ bàn tay nhỏ bé lên, đặt lên tay của Tiểu Tịnh Trần, mũi chân bất an ma sát mặt đất. Tay của chị gái xinh đẹp êm êm, mềm mềm, nắm vào thật thoải mái.
Tiểu Tịnh Trần dắt đứa bé chậm rãi đi về phía dải phân cách, đám người đang chen chúc sít sao bên dải phân cách vô thức hơi lùi về phía sau, để trống ra một vị trí nhỏ bé. Tiểu Tịnh Trần khom lưng ôm đứa bé kia lên, đặt nó xuống bên ngoài dải phân cách, yêu mến xoa đầu nó, sau đó xoay người rời đi. Váy dài tung bay theo một góc độ đẹp đẽ, giống như thần tiên từ chín tầng trời đi lạc xuống phàm trần.
Từ đầu đến cuối, Tiểu Tịnh Trần không hề nói một chữ. Nhưng nhìn động tác chu đáo, ánh mắt dịu dàng và vẻ mặt chú tâm của cô bé, không có bất kỳ ai có thể nghi ngờ sự yêu mến, thân thiện của Tiểu Tịnh Trần đối với đứa bé không xuất phát từ nội tâm. Cô bé đã dùng hành động thực tiễn để nói cho tất cả mọi người có mặt ở đó.
Ngôn ngữ, thường là cách biểu đạt nhợt nhạt nhất!
So với những ngôi sao đại chúng dùng lời lẽ khéo léo thông báo mở cuộc fan meeting để cảm ơn người hâm mộ, những nghệ sĩ để sự dịu dàng của mình hòa vào mỗi động tác, mỗi ánh mắt rõ ràng là càng đi vào lòng người hơn. Thế là, sự “lạnh lùng”, “ra vẻ sao lớn”, “không phối hợp” của Tiểu Tịnh Trần không những không hề khiến người hâm mộ và giới truyền thông phản cảm, mà còn khiến những người nơi đất khách quê người ghi nhớ và yêu mến cô gái khiêm tốn, xinh đẹp lại dịu dàng này.
Mà trên thực tế, em gái chẳng qua chỉ nghe theo lời dặn dò của Cha Ngốc – không được nói chuyện, không được cười mà thôi!
Lời cha nói, vĩnh viễn là đúng!