Ban ngày quán bar không có khách, bảo vệ đứng trước cửa vẫn là hai người nọ, đoán chừng Chị Thất đã sớm dặn dò bọn họ rồi, cho nên nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh cùng với Tiểu Sơn, hai người họ không hề ngăn cản. Ba người đi vào quán bar, nhân viên pha chế Tiểu Dật lập tức tiến lên nghênh đón: “Chị Thất đã chờ rất lâu rồi, mời đi bên này.”
Tiểu Tịnh Trần đã từng ghé qua phòng Chị Thất một lần, nhưng với bản tính mù đường bẩm sinh của cô bé, có lẽ cũng không thể tìm thấy được. Hơn nữa phòng riêng của bà chủ, không có người của mình dẫn đường thì người ngoài căn bản không thể nào an toàn đi được đến cửa phòng Chị Thất.
Cửa phòng mở ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Chị Thất đang ngồi trên sofa thưởng rượu. Nghe thấy tiếng mở cửa, chị ta lập tức ngước mắt lên, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng không chút che giấu. Chỉ là khi tầm nhìn của chị ta chú ý đến Bạch Hi Cảnh và Tiểu Sơn ở phía sau cô bé thì sắc mặt liền đen lại không dễ nhận ra. Mặc dù rất nhanh đã hồi phục lại bình thường, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hai tên “khốn kiếp” Bạch Hi Cảnh và Tiểu Sơn.
Một tay nâng ly rượu, Chị Thất thong thả đi tới, nước rượu đỏ thẫm hơi sóng sánh, để lại những vết mờ mờ trên thân ly trong suốt, sau đó rất nhanh biến mất không thấy đâu nữa. Chị Thất vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, ngón tay lướt qua vành tai của cô bé nhéo một cái: “Cuối cùng em cũng tới rồi, chị đợi em lâu lắm rồi đấy.”
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đứng ở đó, để mặc cho móng vuốt của Chị Thất chà đạp, chỉ cười ngây ngô.
Bạch Hi Cảnh âm thầm nhíu mày, cánh tay dài vươn ra quấn vào chiếc eo nhỏ mềm mại của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần thuận thế ngả người về phía sau, dựa vào ngực Bạch Hi Cảnh. Cánh tay Chị Thất vẫn còn đang duy trì động tác vân vê tai của cô bé, chỉ là do sự can thiệp của Cha Ngốc, vành tai của em gái đã rời khỏi phạm vi tiếp xúc của chị ta. Chị Thất rũ mắt nhấp một ngụm rượu, ngoài cười trong không cười, nói: “Anh Bạch, anh đúng thật là nhàn nhã tự tại nhỉ!”
Bạch Hi Cảnh vuốt lại mái tóc dài cho Tiểu Tịnh Trần, che đi đôi tai như hai đĩnh bạc của cô bé, mới thong thả tự đắc nói: “Tôi đến Thượng Kinh vốn dĩ là đi chơi, nếu nói là bận thì những bận rộn ở thành phố S còn chưa đủ sao, việc gì phải khổ sở mang theo công việc đến đây chứ, cô nói có phải không?”
“Hừ.” Chị Thất nhún vai từ chối cho ý kiến, quay mặt đi lại tươi cười như hoa ngoắc tay với Tiểu Tịnh Trần: “Đi thôi, chị dẫn em đi xem thứ này hay lắm!”
Tiểu Tịnh Trần lập tức gật đầu như giã tỏi, cũng may lần này bản năng của cô bé được mở ra hoàn toàn, có thứ hay để xem cũng không quên kéo cha theo.
Chị Thất dẫn người đến trước một căn phòng nhỏ bên cạnh, bên trong đóng chặt, không nghe thấy động tĩnh gì. Chị Thất nắm chặt chốt cửa, quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, cười một cách thần bí: “Chị đã bắt được người lần trước muốn ám sát chúng ta rồi. Có điều gì em có thể hỏi trực tiếp hắn, có điều bởi vì hắn không đánh không chịu khai, cho nên chị đã tiện tay cho hắn nếm trải chút khổ sở. Em đã chuẩn bị xong chưa?”
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người gật đầu, “đã cho hắn nếm trải chút khổ sở” gì đó, cô bé thật sự không có khái niệm.
Bạch Hi Cảnh bất giác nhíu mày, theo bản năng muốn cản Tiểu Tịnh Trần lại. Nhưng dường như Chị Thất đã lường trước được phản ứng của anh, cho nên chị ta đột nhiên vươn tay kéo Tiểu Tịnh Trần vào. Bàn tay của Bạch Hi Cảnh cứ như vậy mà sượt qua cánh tay của Tiểu Tịnh Trần. Đồng thời, cánh cửa đã được “kẹt” một tiếng mở ra.
Cánh cửa vừa mở, mùi máu tanh nồng đậm nhức mũi lập tức phả vào mặt, Tiểu Tịnh Trần bất giác nhăn mũi lại. Loại mùi này đơn giản chính là một loại giày vò với cô bé có khứu giác nhạy bén này. Nhưng đến khi nhìn rõ tình hình bên trong căn phòng, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp bị dọa đến choáng váng.
Căn phòng rất trống trải, ngoại trừ ba mặt tường cộng thêm một cửa sổ sát đất ra thì gần như không còn gì khác. Thứ duy nhất chính là sinh vật giống hình người đang nằm sấp trên mặt đất. Tại sao lại nói hắn ta “giống hình người”, đó là bởi vì ngoại trừ thân thể và đầu ra thì hắn không có gì nữa, không có tay, không có chân, không có cánh tay, không có đùi. Hai tay và hai chân hắn đều đã bị chặt đứt tận gốc rồi, trở thành một con heo nái thật sự. Dòng máu đỏ thẫm chảy đầy đất, tích tụ lại thành vũng như sau một trận mưa xối xả, chẳng trách lại có mùi máu tanh nặng như vậy.
Tiểu Tịnh Trần là một người xuất gia, mặc dù đã xuống núi được mười năm nhưng cô bé trước giờ đều lấy tiêu chuẩn của người xuất gia để yêu cầu bản thân không được ăn đồ mặn, không uống rượu, không sát sinh. Mặc dù những giới luật này đều bởi vì một vài nguyên nhân gì đó không thể giải thích được mà phá giới, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật mình là một hòa thượng tận sâu trong nội tâm của cô bé. Cô bé yêu bạo lực, thích đánh người, càng thích so tài với người khác, khi cô bé tức giận cũng đã từng đánh vỡ xương toàn thân của người khác, khiến cho hắn chỉ có thể bại liệt nằm trên giường như đống bùn nhão, chịu đau khổ suốt cuộc đời. Cô bé thậm chí còn từng đánh gãy xương sườn của người ta rồi trực tiếp đánh cho chiếc xương sườn gãy đâm rách lá phổi của hắn, khiến cho hắn cảm nhận được nỗi đau khổ, hít thở không thông trước khi chết.
Nhưng Tiểu Tịnh Trần trước nay động thủ có một nguyên tắc… Không bao giờ thấy máu, ít nhất bề ngoài nhìn không có một chút vết máu nào.
Đối với người xuất gia thì giết người thấy máu là đại kỵ. Tiểu Tịnh Trần lớn như vậy rồi, ngoại trừ vụ tai nạn xe của Ngải Mỹ năm xưa thì cô bé gần như chưa nhìn thấy chuyện đẫm máu nào, càng không nói đến loại chuyện ác độc, tàn nhẫn rõ ràng là do người cố tình gây ra, máu tươi đầy dưới đất khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt Tiểu Tịnh Trần lập tức tái mét. Cô bé không tự chủ lui về phía sau một bước, vừa vặn dựa vào lồng ngực của Bạch Hi Cảnh. Nhiệt độ cơ thể trên người cha xuyên thấu qua lớp áo, tiếp xúc với lưng của cô bé. Bàn tay rộng dày nâng lên che mắt cô bé lại, Bạch Hi Cảnh nhẹ giọng nói: “Không sao, không sao, ba ở đây với con.”
Tiểu Tịnh Trần theo bản năng xoay người lại, ôm chặt lấy thắt lưng của Bạch Hi Cảnh, vùi đầu vào lồng ngực của anh, thân thể nhỏ bé không tự chủ được mà run rẩy.
Bạch Hi Cảnh ôm cả người cô bé vào trong lòng, một tay liên tục vuốt lưng cô bé, tay còn lại vỗ nhẹ đầu cô bé, đôi môi mỏng mang theo hơi thở ấm áp nhẹ nhàng hôn lên vành tai nhạy cảm của cô bé. Động tác của Bạch Hi Cảnh cực kỳ dịu dàng và chiều chuộng, nhưng ánh mắt thì lại nhìn chòng chọc vào Chị Thất, tận sâu nơi đáy mắt cuộn trào mây đen, không nhìn thấy bất cứ tia sáng nào.
Lúc này, trên người Bạch Hi Cảnh không có chút sát khí, nhưng cho dù là Tiểu Dật đứng đằng xa cũng cảm nhận được sự hung ác của Bạch Hi Cảnh.
Chị Thất hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hung ác của Bạch Hi Cảnh. Chị ta không hề sợ hãi mà nhìn trả lại anh, khóe miệng hơi cong lên, mang theo ý cười như có như không. Thái độ này khiến cho Bạch Hi Cảnh càng nổi cáu, lại càng không thể nhìn thấu được con người chị ta.
Cũng giống như Chị Thất, Bạch Hi Cảnh cũng là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, có nhiều lúc để đạt được mục đích, khó tránh phải dùng tới những thủ đoạn không được quang minh, không được hài hòa cho lắm, nhưng anh trước giờ chưa từng để lộ những sự việc đen tối này trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Cho dù chỉ là để Tiểu Tịnh Trần nghe được, anh cũng cảm thấy là làm bẩn lỗ tai của con gái cưng. Nhưng Chị Thất này rõ ràng là cố ý để cho Tiểu Tịnh Trần tận mắt chứng kiến chuyện này, tại sao lại thế?
Bạch Hi Cảnh cảm giác bản thân rất không hiểu cách suy nghĩ của Chị Thất. Sự yêu thích của chị ta đối với em gái không giống như giả tạo. Yêu thích, thương mến một người chính là để cho cô bé nhìn thấy thế giới tốt đẹp nhất, cho cô bé những bảo bối quý giá nhất và dùng hết sức mình để bảo vệ cô bé. Làm sao có thể để cô bé nhìn thấy những thứ bẩn thỉu này được?
Bạch Hi Cảnh đương nhiên sẽ không thể hiểu được, bởi vì anh và Chị Thất vốn dĩ lập trường không giống nhau.
Đối với Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần là con gái, là ràng buộc quan trọng nhất cũng ngọt ngào nhất trong cuộc đời anh. Nhưng đối với Chị Thất, Tiểu Tịnh Trần là người chị ta thích. Chị ta đã được chứng kiến giá trị vũ lực của em gái. Chị ta biết thân thủ của em gái rất mạnh mẽ, nhưng chị ta muốn trái tim em gái phải mạnh mẽ hơn. Bởi vì người chị ta muốn không phải là một đóa hoa trong lồng kính, không nhìn thấy được mặt đen tối của xã hội, mà là một người có thể sánh vai với chị ta đứng trên đỉnh của kim tự tháp.
Từ lúc bắt đầu, định hướng của hai người dành cho Tiểu Tịnh Trần đã khác nhau, điều này cũng dẫn đến thái độ đối xử với Tiểu Tịnh Trần của hai người dường như cũng hoàn toàn trái ngược.
Chị Thất không nhìn nổi sự cưng chiều của Bạch Hi Cảnh đối với Tiểu Tịnh Trần, với giá trị của em gái hiện tại, những nguy hiểm và âm mưu quỷ kế mà cô bé sẽ gặp phải sau này chỉ có thể càng ngày càng nhiều. Cho dù Bạch Hi Cảnh có lợi hại cỡ nào, Chị Thất có để ý thế nào thì cũng chỉ có thể bảo vệ cô bé đến một lúc nào đấy. Dựa núi dựa sông, dựa cha dựa chị đều không bằng dựa vào chính mình. Bắt đầu từ ngày Tiểu Tịnh Trần mang họ Bạch, thì đã định trước rằng cô bé không thể bình an, thuận lợi sống đến già như một cô gái bình thường. Chỉ có Bạch Hi Cảnh đang tự lừa mình dối người, tự cho rằng mình có thể bảo vệ cô bé cả đời.
Cả đời là khoảng thời gian rất dài, ai có thể biết được lúc nào, vì sự sơ sẩy nào đó mà có thể dẫn đến kết quả khiến bọn họ hối không kịp chứ. Thay vì đợi đến lúc đau khổ đến mức sống không bằng chết, không bằng ngay từ khi mới bắt đầu đã bóp chết những nguy cơ đó từ trong trứng nước.
Đạo lý này dĩ nhiên Bạch Hi Cảnh cũng hiểu, nhưng anh càng hiểu tính cách của Tiểu Tịnh Trần. Chuyện cô bé không muốn thì không ai có thể cưỡng ép được. Đạo lý mà cô bé không hiểu, cũng không ai có thể lay chuyển được. Một khi dính đến vấn đề có tính nguyên tắc thì “những điều cha nói luôn luôn đúng” cũng không có tác dụng nữa.
“Con gái của Bạch Hi Cảnh”, “bạn thân của Hoa Thất Đồng” bất cứ thân phận nào cũng đủ để kéo Tiểu Tịnh Trần vào trong vũng bùn không thể thoát ra được. Chị Thất muốn suy nghĩ của cô bé mạnh mẽ hơn vốn không có gì là sai, nhưng chị ta đã dùng sai cách rồi. Nếu như hôm nay đổi thành bất cứ một người nào khác, phương pháp “cố tìm đường sống trong chỗ chết” của chị ta đều sẽ thành công. Đáng tiếc, không may là người đứng ở đây lại là Tiểu Tịnh Trần, người xuất gia suy nghĩ đơn giản không thể làm bị thương nổi!
“Chúng ta về nhà.” Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần, quay người rời đi. Chị Thất khoanh hai tay dựa nghiêng vào khung cửa. Đột nhiên mở miệng nói: “Hắn ta suýt chút nữa đã giết em, mà em lại đau buồn vì thấy hắn ta bị trừng phạt, rốt cuộc em quá lương thiện hay là quá ngu xuẩn?”
Lời này dĩ nhiên là nói cho Tiểu Tịnh Trần nghe.
Tiểu Tịnh Trần gắt gao núp trong lòng Bạch Hi Cảnh, không nói tiếng nào. Bạch Hi Cảnh nghiêng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Chị Thất: Cô đừng có quá đáng.
Chị Thất hoàn toàn không thèm nhìn Bạch Hi Cảnh, chỉ là nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần không hề chớp mắt, trầm lặng nói: “Chị suýt chút nữa thì chết trên tay hắn, lẽ nào còn không cho chị đòi lại chút lãi sao? Lẽ nào trong lòng em, mạng của chị không đáng tiền như vậy sao?”
Toàn thân Tiểu Tịnh Trần chấn động, trong đầu lập tức lóe lên hình ảnh vết thương đẫm máu tươi của Chị Thất, cô bé nắm chặt vạt áo của Bạch Hi Cảnh, cố gắng nhẫn nhịn. Cuối cùng vẫn không nhịn được, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to đỏ ửng như con thỏ nhỏ đang phát điên nhìn chằm chằm Chị Thất, nói: “Em nói chị không được báo thù bao giờ? Nói chị không được đòi lãi lại bao giờ? Em nói mạng của chị không đáng tiền bao giờ? Chị đừng có ở đây... à... ừ...”
Em gái bị kích thích sâu sắc và chịu kích động quá độ, không bình tĩnh mà quên từ rồi.
“Vu oan giá họa!” Cha Ngốc nhỏ giọng nhắc nhở. Tiểu Tịnh Trần liền trợn trừng mắt lên: “Đúng, vu oan giá họa, không được vu oan giá họa cho em.”
Chị Thất: “...” Đây là cái tình huống gì thế hả trời?
“Em buồn bã như vậy, lẽ nào không phải vì chị đã chặt đứt tay chân của hắn hay sao? Em nổi giận lẽ nào không phải bởi vì cảm thấy chị ra tay quá ác độc hay sao?” Chị Thất hỏi lại. Ôi mẹ ơi, giọng điệu này nghe vào tai hoàn toàn giống như một người vợ đang oán trách chồng “tại sao anh lại tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa, gây sự vô cớ với em như thế“. Chị Thất à, chị cũng thật là buồn nôn quá đó!
Tiểu Tịnh Trần trợn trừng hai con mắt, trong giọng nói nghẹn ngào vẫn còn tiếng nức nở chưa tan hết, hét lên hùng hồn: “Em nói em buồn vì chị chặt tay chân hắn lúc nào? Em nói em tức giận vì cảm thấy chị ra tay quá độc ác lúc nào hả?”
Chị Thất trợn tròn mắt: “Thế thì em vì cái gì?”
Tiểu Tịnh Trần phồng má, tức giận: “Em ghét nhìn thấy máu, không được sao?”
Chị Thất: “...” Cho nên rốt cuộc là thế nào đây, lẽ nào là do cách chị ta mở cửa không đúng sao??
Bạch Hi Cảnh bất lực che chán, quả quyết quỳ rồi.
Anh quả nhiên không nên ôm ảo tưởng bình thường nào với hình thức tư duy kỳ quái của em gái! Cào tường!