Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 247: Đánh người chuyên đánh mặt

Mọi người cả kinh, đồng loạt im lặng. Người đàn ông nhiều tuổi di chuyển đến bên cửa sổ, lặng lẽ theo dõi dòng xe cộ phía sau: “Là người của Mạnh Thư sao?”

Nếu như là người của Mạnh Thư thì chứng minh bọn họ đã phát hiện ra mình bị theo dõi, vậy thì Lạc Kha Minh và cô gái nhỏ kia thật sự là dữ nhiều lành ít rồi!

Người phụ trách kiểm tra dòng xe cộ lắc đầu: “Không chắc chắn, trông không giống người của Mạnh Thư!”

“Chỉ dùng mắt thôi có thể nhìn ra sao?” Người đàn ông đeo tai nghe rất không khách khí mà giễu cợt, nhưng lại bị người kia liếc mắt khinh bỉ: “Cậu cảm thấy đám thuộc hạ chân chó của Mạnh Thư có thể lái được chiếc Rolls-Royce hơn chục triệu sao?”

Mọi người: “...”

Được rồi, đây chắc chắn là BUG lớn nhất từ trước đến nay trong thế kỷ này!

Người đàn ông nhiều tuổi hơi nhíu đầu lông mày lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Cậu chắc chắn là anh ta đang bám theo chúng ta chứ?”

Người đàn ông ở đuôi xe gật đầu: “Bắt đầu từ khách sạn Carloria, anh ta vẫn luôn bám theo chúng ta đến tận bây giờ...” Cũng đã mấy con đường rồi. Ở thành phố trung tâm Thượng Kinh mà đường phố chằng chịt như mê cung, làm gì có chuyện trùng hợp thuận đường như thế.

Chính tại lúc bọn họ đang vì chiếc Rolls-Royce sáng lóa mắt kia mà đoán bừa thì chiếc xe lóa chết người kia đột ngột tăng tốc, dùng đường đi vặn vẹo tuyệt đối không phù hợp với giá trị của bản thân, chen ra khỏi trận địa xe hơi chật hẹp. Rõ ràng nơi trông giống như là không có đường, lại bị chiếc xe cứng rắn vẽ ra một “con đường hẹp quanh co“. Những thứ khác tạm thời không nói, ít nhất thì đồng chí tài xế kia không thể nghi ngờ rằng chắn hẳn là có thân phận của một tay đua xe điêu luyện.

Sau đó, trong ánh mắt dõi theo của mọi người, chiếc Rolls-Royce dứt khoát vượt qua xe của bọn họ, thoát khỏi hiềm nghi “theo dõi“.

Khi sượt qua chiếc xe quân đội ngụy trang thành xe van, tài xế điêu luyện của chiếc Rolls-Royce hoàn toàn bại lộ trước mắt của mọi người.

Đồng thời, người tài xế điêu luyện cũng hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén xuyên qua cửa kính thủy tinh trong suốt lăng trì, tùng xẻo đám bộ đội tinh thần kiên cường như thép kia.

Người đàn ông trẻ phụ trách theo dõi không tự chủ xoa xoa cằm, nghi hoặc nói: “Người đàn ông này hình như tôi đã từng gặp ở đâu rồi?”

Mọi người đồng loạt quay đầu, người đàn ông trẻ lúng túng nhún vai: “Xin lỗi, hoàn toàn không nhớ ra nổi là đã từng gặp ở đâu.”

Mọi người: “...” Xì!

“Thông báo các mặt trận chú ý, khi giám sát Mạnh Thư thì cũng chú ý luôn chiếc Rolls-Royce đó, tôi cứ có cảm giác người bên trong có vấn đề.”

“Vâng.”

Lại nói về Tiểu Tịnh Trần và Lạc Kha Minh đang ở trong khoang xe. Một người vì làm nhiệm vụ mà không tiếc dấn thân mình vào nguy hiểm. Một người vì muốn hốt xác cho bạn mà hoàn toàn không thèm để ý đến nguy hiểm. Trong quá trình xe chạy, bọn họ cũng không có chuyện gì khác để làm, bèn chỉ có thể dựa vào thành xe, mắt to trừng mắt nhỏ.

Đột nhiên, một tràng tiếng chuông êm tai khiến Lạc Kha Minh sợ đến giật mình. Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt rồi mới chậm chạp móc điện thoại di động mới mua trong túi áo ra: “Alo!”

“Tịnh Trần, là chị, em đang làm gì đó?” Giọng nói của Chị Thất truyền đến từ trong điện thoại, nghe có vẻ tâm trạng của chị ta đang rất tốt.

Tiểu Tịnh Trần nhìn xung quanh, rất nghiêm túc nói: “Em bị bắt cóc, bị người ta nhốt trong xe.”

Chị Thất: “...” Tên bắt cóc nào ngu như vậy, lại còn để lại điện thoại cho em hàn huyên nữa!

Thế là, Chị Thất dở khóc dở cười đáp lại một câu: “Có cần chị đến cứu em không?”

Tiểu Tịnh Trần rất bình tĩnh mà lắc đầu: “Không cần, cha em sẽ đến cứu em.”

Nghĩ đến thân thủ như thần như quỷ của Tiểu Tịnh Trần, Chị Thất lập tức dẹp bỏ hoài nghi: “Được rồi, đợi sau khi em thoát thân thì đến tìm chị, có đồ hay cho em xem.”

“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Tạm biệt.”

Điện thoại vừa cúp, cô bé liền ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt quỷ dị của Lạc Kha Minh, Tiểu Tịnh Trần trừng mắt: “Làm gì hả?”

“Không” Hung hăng vuốt mặt, vẻ mặt của Lạc Kha Minh rất cạn lời, lại thêm rầu rĩ: “Chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lúc bọn Mạnh Thư bắt em lại không tịch thu điện thoại của em?” Người bình thường chắc hẳn đều biết phải tiêu hủy toàn bộ công cụ truyền tin trên người con tin chứ nhỉ.

Tiểu Tịnh Trần há hốc mồm, chí khí hùng hồn: “Làm sao mà em biết được?”

Lạc Kha Minh: “...” Vốn dĩ cậu cũng chẳng trông chờ gì cô bé ngốc như em biết.

Trong không gian đen kịt đột nhiên lại lóe lên một tia sáng đỏ như sao. Tia sáng màu đỏ còn nhỏ hơn cả hạt đậu dừng lại trên vòng trọng lực ở cổ tay trái của Tiểu Tịnh Trần, sáng tắt ba lần rất có quy luật, sau đó tất cả lại một lần nữa quay trở về yên tĩnh. Tiểu Tịnh Trần thì lại mỉm cười: “Cha đến tìm em rồi.”

Nói xong cô bé liền đứng dậy, cổ tay khẽ động, còng tay liền “rắc” một tiếng tự động rơi xuống, rơi dưới đất còn có thể nhìn rõ hai vòng kim loại hoàn chỉnh. Lạc Kha Minh muốn khóc rồi, lại nói còng tay còn chưa mở ra, em làm thế nào mà tháo được nó ra vậy? Có lẽ nào đây chính là súc cốt công trong truyền thuyết? (Môn võ công thu nhỏ xương lại)

Hoạt động cổ tay một chút, Tiểu Tịnh Trần liền đi tới trước cửa khoang xe, nín thở tập trung tinh thần, bất thình lình giơ chân đá một cú như gió xoáy. “Rầm” một tiếng chấn động, cánh cửa sắt dày mười phân bị đá đến méo mó, ánh sáng ngoài xe lập tức xuyên vào, khiến Lạc Kha Minh đã quen với bóng tối không nhịn được mà nheo mắt lại.

Bàn tay nhỏ thò ra từ trong khe hở của chiếc cửa đã méo mó, nắm lấy cái chốt cửa còn to hơn cả gậy ba toong, dùng lực kéo mạnh, nhưng không kéo ra được. Tiểu Tịnh Trần sững sờ, lại kéo lần nữa, tiếp tục không kéo được. Em gái lập tức phát điên, tất cả những thứ ngăn cản cô bé đi tìm cha đều là rác rưởi, khốn kiếp.

Tiểu Tịnh Trần quả quyết tháo vòng trọng lực trên cổ tay và trên mắt cá chân ra, hoạt động xương khớp tứ chi một chút, sau đó nín thở tập trung tinh thần, dưới chân đột nhiên dùng sức, xoay người lao vào đạp bay cánh cửa sắt vốn dĩ đã đủ tàn tạ kia. Tiếng “răng rắc” theo cùng với tiếng ma sát mãnh liệt chói tai của kim loại bị bóp méo, chiếc tay cầm to lớn dứt khoát bị lệch sang một bên, cánh cửa khoang xe “xoảng” một tiếng bị hất ra, đập vào thân xe rồi lung lay muốn rớt.

Tiểu Tịnh Trần vững vàng đứng trước cửa khoang xe, mặc kệ khoang xe có lắc lư như thế nào, cô bé giống như đóng cọc ở đó, nửa thân trên như liễu rủ trong gió, nửa thân dưới lại vững như bàn thạch. Tiểu Tịnh Trần khom lưng nhặt vòng trọng lực lên, đeo lại lên tay chân, đi tới bên cửa lại xoay người, quay lưng lại với bên ngoài xe, dưới chân nhẹ nhàng nhảy lên, hai tay giơ lên, móng vuốt bám chắc lấy mép trần xe, cái chân nhỏ dùng sức móc vào, cả người liền lộn một vòng một trăm tám mươi độ bay lên trên nóc xe.

Trên đường lập tức vang lên một trận tiếng còi xe, trong những thành phố lớn như Thượng Kinh không được phép xuất hiện loại tạp âm như tiếng còi, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy trên nóc một chiếc xe đang chạy băng băng trên đường đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ cũng đều sẽ không nhịn được mà kinh hồn bạt vía, mà phát điên. Người một khi phát điên thì tay chân rất dễ mất khống chế, tay chân một khi mất khống chế thì không cẩn thận đập phải nút còi cũng là điều có thể hiểu được... nhỉ!

Trên đỉnh chiếc xe chở hàng nhỏ, Tiểu Tịnh Trần run rẩy đứng dậy, hai tay chậm rãi giang ra để giữ thăng bằng, chậm chạp đi về phía trước như đang đi trên cầu độc mộc vậy.

Lúc trước khi cửa xe hoàn toàn bị đạp tung, bởi vì lực tác dụng quá lớn, đến mức thân xe cũng không thể khống chế được mà chấn động. Đám người Mạnh Thư ngồi trong buồng lái dĩ nhiên cũng đã cảm thấy có điều bất thường, còn tưởng rằng có xe đằng sau không cẩn thận tông vào xe bọn họ. Có người tức giận đến mức muốn giết người nhưng đã bị Mạnh Thư ngăn lại. Lúc trước rút súng trong phòng bao ở khách sạn thì không làm sao, dù sao thì đóng cửa lại rồi cũng không có ai nhìn thấy. Bây giờ đang trên đường lớn, hơn nữa còn là trên một trong những trục đường chính của Thượng Kinh, nếu rút súng ra ở đây, là chê bọn họ chết còn chưa đủ nhanh sao!

Thế là, bọn họ đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để biết trước chân tướng.

Lúc này, một chiếc Rolls-Royce lóa mắt cuối cùng đã đột phá một loạt chướng ngại vật đi tới bên cạnh Tiểu Tịnh Trần. Vượt qua nhiều xe như vậy, chiếc xe đột nhiên ngừng lại, cứ đi song song chiếc xe tải nhỏ, lại còn học theo những chiếc xe khác liên tục ấn còi.

Chiếc xe tải nhỏ chỉ là loại xe thông thường, di chuyển trên đường lớn xe cộ qua lại không dứt thì chưa thấy làm sao. Nhưng nếu như có chiếc xe Rolls-Royce cứ dính sát bên cạnh so sánh với nó thì chỉ cần là một người đàn ông hơi có máu nóng đều sẽ bốc hỏa… Có tiền thì hay lắm sao, lái xe Rolls-Royce thì giỏi lắm sao! Tiện nhân!

Tu dưỡng của Mạnh Thư cũng coi là tốt. Gã ta nhắm mắt dưỡng thần, mắt không nhìn thấy thì tâm không phiền. Nhưng chiếc Rolls-Royce ngu ngốc thích ăn đòn kia lại đột nhiên mở nhạc, nhạc Heavy Metal như tiếng ma quỷ lọt vào tai khiến lỗ tai người ta cũng phải tê dại. Hơn nữa bởi vì khoảng cách quá gần cho nên tiếng ồn này toàn bộ đều được chiếc xe tải nhỏ bên cạnh nhận lấy.

Tâm trạng Mạnh Thư rất nóng nảy, thế cho nên không kịp ngăn cản đồng bọn phát điên. Hai người đàn ông ngồi ở ghế sau đồng thời rút súng ra, thò ra khỏi cửa xe chĩa vào tài xế lái chiếc Rolls-Royce: “Mẹ kiếp, muốn chết phải không, con mẹ nó cách xa ông một chút, bằng không ông đây sẽ bắn chết mày!”

Tài xế xe Rolls-Royce vẫn luôn chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt đột nhiên chậm rãi quay đầu. Khi gương mặt chính diện của anh hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của đám người kia thì trái tim của Mạnh Thư đột nhiên đập mạnh, chỉ cảm thấy bản thân hình như đã dấn thân vào trong vũng bùn lầy, từ từ chìm xuống không thấy đỉnh đầu nữa, máu nóng toàn thân đều chảy ngược về tim, tay chân lạnh buốt, các khớp xương mềm nhũn, trên trán thậm chí đã thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh. Trong lòng gã chỉ còn lại ánh mắt âm u sâu thẳm như ác mộng của đối phương, hoàn toàn bị tóm gọn, bị buộc chặt… Linh hồn bị săn bắn, gã ta chỉ là một con dê đang đợi bị làm thịt.

Mạnh Thư đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, theo bản năng mò lấy khẩu súng rồi đưa lên chĩa vào người đàn ông ở cánh cửa xe đối diện, trong đôi mắt ngoan độc hoàn toàn là hận thù và ý muốn giết người. Người đàn ông lại chẳng mảy may bị sự hung ác của gã ta dọa sợ, mà ngược lại khóe miệng của anh từ từ cong lên, lộ ra một nụ cười không rõ có ý gì.

Trong lòng Mạnh Thư vang lên tiếng còi báo động inh ỏi, còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở đồng bọn của mình thì bất thình lình có một hình bóng màu trắng đột nhiên nhảy từ trên nóc xe xuống, cái chân đẹp đẽ, thon dài bị chiếc quần thể thao che phủ đột nhiên đạp tới. Mạnh Thư cảm thấy cổ tay mình như bị sức lực của nghìn quân đột nhiên đè xuống. “Răng rắc” một tiếng thanh thúy vang lên, xương cổ tay gãy rồi, khẩu súng lục dĩ nhiên là tuột khỏi tay. Mạnh Thư còn chưa phản ứng lại được, một cái đầu gối phóng to đã nhanh chóng đập vào mặt tiền của gã, lại “răng rắc” một tiếng thanh thúy vang lên, xương mũi vỡ vụn...

Mạnh Thư đau đớn gào lên một tiếng, bưng mặt rơi nước mắt, một bàn tay nhỏ áp sau cổ của gã ta, mạnh mẽ ấn đầu gã xuống đầu gối.

Lấy xương cổ dưới bàn tay nhỏ kia làm điểm chống đỡ, hai chân Tiểu Tịnh Trần bay lên xoay tròn một trăm tám mươi độ, trực tiếp đạp cho hai người đàn ông ngồi đằng sau răng cửa văng tung tóe. Người đàn ông đang ngồi trên ghế lái thì đầu đập vào cửa xe, trực tiếp ngất xỉu.

Tài xế vừa ngất xỉu, chiếc xe liền bắt đầu mất khống chế. Chiếc xe Rolls-Royce bình tĩnh khoe khoang bên cạnh đột nhiên quay đầu, rồi gia tăng tốc độ, không hề do dự đâm vào chiếc xe tải nhỏ, cứng rắn đẩy nó ra khỏi đường xe chạy rồi dừng lại trong bụi cây.

Đã xử lý hết những người nên và không nên xử lý, Tiểu Tịnh Trần mở cửa xe ra, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, sau đó vung đôi chân đẹp, nhảy qua lan can của bụi cây, hấp ta hấp tấp chạy về phía chiếc Rolls-Royce: “Ba ơi!”

Bạch Hi Cảnh xuống xe, thuần thục, chuyên nghiệp giang hai cánh tay ra đón lấy cô con gái cưng đang nhào tới như bay, ôm cô bé lên hôn một cái lên trán, rồi xoa đầu tán thưởng… Đánh người chuyên đánh mặt gì đó đúng là hợp ý trẫm nhất!