Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ như ngày nay, điện thoại di động đã trở thành một thứ đồ dùng thiết yếu trong cuộc sống. Đến cả các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo cũng đeo một chiếc điện thoại mini trên cổ. Nếu như không có điện thoại di động, thì anh cũng ngại khi nói mình là con người mới của thế kỷ hai mươi mốt, ok!
Có cầu thì sẽ có cung. Đi trên đường phố, có thể nhìn thấy các cửa hàng bán điện thoại ở khắp mọi nơi, thương hiệu di động nhiều đến nỗi có thể đập vỡ cả trạm thu hồi. Bạch Hi Cảnh từ trước đến nay không phải là người thiếu tiền. Anh không có thói quen xấu phung phí tiền bạc, nhưng lại tuyệt đối rất chịu chi tiền cho con gái. Biết rõ Tiểu Tịnh Trần là đứa mù công nghệ, trừ gọi điện thoại, gửi tin nhắn thoại, đến tin nhắn cũng viết không nên hồn, nhưng anh vẫn mua iphone 9 mẫu mới nhất cho cô bé. Không phải vì lý do gì khác, mà vì mẫu iphone mới nhất này có thể chịu lửa, chống nước, chống trầy xước và không lo bị lạc đường, chắc chắn là được thiết kế đặc biệt dành riêng cho em gái.
Bạch Hi Cảnh giúp Tiểu Tịnh Trần nắp thẻ sim vào chiếc điện thoại mới. Anh mở máy, đầu tiên lưu số của mình trước, cài đặt quay số nhanh, sau đó là số của Đại Sơn và Tiểu Sơn, cùng với một chuỗi dài cả nam lẫn nữ người nhà họ Bạch như ông Bạch, bà Bạch, bác trai, bác gái, anh họ, cuối cùng, mới là Tống Siêu và Vệ Thủ, còn về những người khác... họ là ai?
Cầm chiếc điện thoại mới, Tiểu Tịnh Trần vui sướng đến nỗi mặt mày cong cong, quả quyết ôm chặt lấy cánh tay của cha cọ lấy cọ để như một chú mèo con. Kết quả là do cọ quá mức, vừa ra khỏi cánh cửa của cửa hàng, thì đã có một bà lão xách một cái giỏ chặn ngay trước mặt hai người.
Làn da của bà lão nọ rất thô ráp, đường rãnh trên mặt rất sâu, đầy dấu vết của sương gió thời gian, nụ cười đôn hậu có phần nịnh nọt, từ trong giỏ lấy ra một đóa hồng kiều diễm đưa cho Bạch Hi Cảnh: “Ông chủ, mua tặng cô bạn gái nhỏ của ngài một bông hồng đi. Cô bé rất xinh đẹp, hoa hồng là hợp nhất rồi.”
Bạch Hi Cảnh: “...”
Tiểu Tịnh Trần: “...”
Cả người Bạch Hi Cảnh giống như bị sét đánh uỳnh uỳnh ngay trên đỉnh đầu, vẻ mặt tràn đầy lúng túng, dở khóc dở cười. Anh hoàn toàn không có cách nào hình dung ra được tâm trạng của mình lúc này, cái gì mà bạn gái nhỏ... Hiểu lầm con gái bảo bối thuần khiết đáng yêu của anh thành kẻ thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu… cặp kè với đại gia, anh nên tức giận mới phải, đương nhiên phải tức giận. Thế nhưng... cảm giác những bong bóng nhỏ trào lên trong lòng anh là chuyện gì vậy?
Được rồi, Bạch Hi Cảnh nhất định phải thừa nhận, nghe thấy người khác khen con gái bảo bối nhà anh “rất xinh đẹp”, trong lòng mỗi một người làm cha đều sẽ vui đến nỗi nổi bong bóng. Anh đột nhiên dâng trào cảm giác bùi ngùi xúc động như kiểu “trong nhà có cô con gái mới lớn”, không nhịn được liền giơ tay lên vuốt mái tóc tơ mềm mại của Tiểu Tịnh Trần. Trên mặt anh tràn đầy ánh hào quang tinh khiết của đức cha.
Trông thấy biểu cảm của Bạch Hi Cảnh, bà lão biết mình đã hiểu lầm. Mặc dù người đàn ông tuấn tú này nhìn có vẻ rất trẻ, nhưng cô gái trông nhỏ hơn anh ta nhiều. Hai người đều mặc quần áo màu trắng, nếu như không phải tình nhân... Được rồi, quần áo cùng kiểu dáng trên thế giới này ngoại trừ cái tên là “áo tình nhân”, còn có một tên gọi ấm áp hơn – đồng phục gia đình.
Bà lão cười ngượng ngùng, lúng túng quay người định rời đi. Nhưng Tiểu Tịnh Trần đột nhiên vươn tay cầm lấy đóa hoa hồng trong tay bà ta, xoay người đưa cho Bạch Hi Cảnh, mặt mày cong cong cười như một chú sóc nhỏ vừa lấy được bảo bối: “Ba ơi, tặng cho ba nè!”
Bạch Hi Cảnh: “...” Mặt mũi trống rỗng nhận lấy bông hoa hồng, rồi bỗng nhiên hoàn hồn lại, Bạch Hi Cảnh lập tức cảm giác được trong ánh mắt của những người đi đường nhìn về phía mình tràn đầy... xuân tình rạo rực chỉ có thể hiểu mà không diễn tả thành lời được.
Con trai tặng con gái hoa hồng là để dỗ cho cô gái đó vui vẻ, đồng thời bày tỏ tình yêu hoặc là rẻ tiền không đáng một đồng, hoặc là trân quý như vật báu vô giá. Nhưng con gái mà tặng hoa hồng cho con trai thì đại diện cho điều gì?
Đặc biệt “cô gái” này vẫn là một em gái ngốc nghếch đáng yêu thuần khiết trông có vẻ chưa quá mười sáu tuổi. Còn người “con trai” lại hình như là một người đàn ông thành đạt, nhìn khoảng ba mươi tuổi nhưng trên thực tế thì đã qua tuổi bốn mươi, cái tuổi biết suy xét rồi... Mối quan hệ vi diệu trong đó huyền bí đến nỗi có thể thành lập một bộ môn khoa học để các giáo sư và chuyên gia nghiên cứu trong một trăm tám mươi năm tới.
Tóm lại, cảm xúc của Bạch Hi Cảnh lúc này rất phức tạp!
So với sự “phức tạp” của Bạch Hi Cảnh, suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối là trong sáng không một hạt bụi. Cô bé căn bản không có đủ tế bào não để suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy bông hồng đỏ này rất đẹp. Cha đã mua cho cô bé điện thoại di động mới, cô bé tặng lại cha một bông hồng, rất bình thường... đúng chứ!
Thế là, Tiểu Tịnh Trần rất bình tĩnh lấy ra một tờ tiền mặt từ trong túi áo đưa cho bà lão. Bà lão có chút khó xử xua tay: “Cái này, cô bé, cháu có thể đưa tiền lẻ không? Đóa hoa hồng này chỉ có năm đồng một bông, cháu xem, cháu đưa cho ta một trăm, ta không có nhiều tiền lẻ như vậy để trả cho cháu đâu.”
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, ngón tay nhỏ lại móc từ trong túi ra... tất cả đều là tờ một trăm tệ!!!
Khóe mắt bà lão bắt đầu co giật. Một cô bé mười lăm mười sáu tuổi lại mang nhiều tiền trên người như vậy, cũng không sợ bị người ta rình rập sao. Bị trôm bị cướp vẫn còn là may, xinh đẹp như vậy nhỡ may đụng phải một kẻ vừa cướp tiền lại cướp sắc thì phải làm sao? Lại nói cha mẹ cô bé rốt cuộc ngốc nghếch đến nhường nào chứ?
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết đến tâm sự trong lòng bà lão. Cô bé lục lọi hết các túi trên người, vẫn không có lấy một đồng tiền lẻ nào. Tiền tiêu vặt Bạch Hi Cảnh cho cô bé đương nhiên toàn tờ một trăm, nhưng mà em gái từ trước đến nay ra ngoài chưa bao giờ phải tự trả tiền. Do đó, trên người cô bé thật sự không có tiền lẻ.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát nhét tờ tiền màu đỏ cho bà lão, nghiêm túc nói: “Cháu mua một trăm tệ hoa hồng.”
Bà lão: “...” Đếm hai mươi bông hồng, tiện thể tặng thêm hai bông. Hai mươi hai bông hồng bó vào thành một bó được Tiểu Tịnh Trần trực tiếp đưa cho Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh cầm bó hoa hồng được bó như cây cải thảo, im lặng không nói gì, nghẹn họng rưng rưng!!!
Thế là, những người đi qua đi lại trên đường liền nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô trong bộ âu phục màu trắng tinh khiết, đến cả khuy măng xét trên người cũng được tỉ mỉ mạ vàng, nhưng trong tay lại cầm một bó hồng trông như cỏ đuôi chó. Sự không hài hòa, không liên quan đó đã chấn động trái tim biết bao thiếu nữ và mãnh nam thuần khiết!
Sau khi tặng cho cha một bó hoa hồng to, tâm trạng của Tiểu Tịnh Trần rất happy. Cô bé vui vẻ vung hai cánh tay nhỏ, nhảy nhót ở bên cạnh Bạch Hi Cảnh, đáng yêu đến nỗi Cha Ngốc bị tạo hình của mình khiến cho kinh ngạc đến mức giống như bị sét đánh thành miếng da quay bơ giòn lập tức phục hồi trạng thái tràn đầy thanh HP, thanh MP tại chỗ.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Bạch Hi Cảnh liền nghĩ hiếm khi mới đến Thượng Kinh một lần, phải dẫn con gái đi chơi một vòng mới được. Thế là, hai người bèn tay trong tay đi tới ga tàu điện ngầm, thỉnh thoảng ngồi phương tiện giao thông công cộng thật ra cũng rất có lợi cho sức khỏe.
Kết quả là khi sắp đến ga tàu điện ngầm, trên vỉa hè hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Rất nhiều người đứng vây xem ở phía trước, vây kín ba vòng trong ba vòng ngoài, ảnh hưởng đến sự lưu thông bình thường. Bạch Hi Cảnh từ trước đến nay không phải người thích tham gia náo nhiệt. Tiểu Tịnh Trần trước giờ cũng không bao giờ chủ động quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình. Thế là, hai người rất ăn ý đi vòng qua phía ngoài của đám đông. Không ngờ đám người đang vây thành vòng đó lại đột nhiên bị người ta đẩy ra. Một người đàn ông trẻ tuổi vừa nói vừa chửi từ bên trong đi ra: “Mẹ kiếp, thật xúi quẩy, ra ngoài lại dính vào cái chuyện xui xẻo này, khốn khiếp!’
Đám người hơi tản ra, Tiểu Tịnh Trần thuận mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một bà lão tóc bạc hoa râm đang ngồi trên mặt đất, một cây gậy ba toong nằm bên cạnh bà ta. Những người đứng vây xem bàn tán xôn xao, nhưng lại không có một ai đỡ bà cụ đứng dậy. Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, bất giác đi tới.
Em gái về bản chất là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hơn nữa từ nhỏ được phương trượng sư phụ nuôi nấng cho nên đối với người già, cô bé càng thêm khoan dung và quan tâm. Nếu như không nhìn thấy thì thôi đi, giờ đã nhìn thấy rồi, Tiểu Tịnh Trần không có cách nào thờ ơ đi lướt qua được. Bạch Hi Cảnh hiểu rõ bản tính của cô bé, lại càng hiểu hình thức tư duy của cô bé hơn. Cha Ngốc về cơ bản sẽ không can thiệp hay ngăn cản cô bé làm bất cứ việc gì, chỉ cần không làm mình bị thương là được. Thế là, Bạch Hi Cảnh liền khoanh tay đứng nhìn giống như đám người đang vây xem, đưa mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần bước vào trong đám đông.
Tiểu Tịnh Trần đi thẳng tới bên bà lão, khom lưng định đỡ bà ta dậy. Kết quả là, ngón tay cô bé còn chưa chạm vào cánh tay bà lão, liền có người qua đường tốt bụng nhắc nhở: “Này cô bé, đừng có đỡ. Ở thời đại này, người già bị ngã không đỡ dậy được đâu. Cháu tốt bụng đỡ bà ta dậy, sau đó bà ta sẽ vu oan cho cháu, nói rằng cháu đẩy bà ta ngã, sẽ kiện cháu ra tòa, cháu sẽ phải đền tiền đó.”
Tiểu Tịnh Trần dừng lại, ngẩn người chớp mắt, xoắn xuýt: “Cháu không đẩy bà ấy.”
“Bọn chú đều biết cháu không đẩy bà ta, nhưng nếu như bà ta đổ thừa bảo cháu đẩy, cháu sẽ làm thế nào?” Người tốt bụng kia tiếp tục khuyên nhủ, những người đứng xem khác cũng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, hai năm trước có một sinh viên xui xẻo không phải cũng vì nhất thời tốt bụng đỡ một cụ già bị ngã dậy hay sao? Kết quả là cụ già đó nói là do sinh viên kia đẩy cụ ta ngã. Bạn sinh viên đáng thương đó làm phúc phải tội, phải bồi thương hết mấy chục nghìn đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Thói đời ngày nay!”
“Ôi! Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay!”
Tiểu Tịnh Trần không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu cuối cùng, nhưng cô bé có thể hiểu được lời nói của người đi đường. Khẽ nghiêng đầu, cô bé trừng hai mắt nghĩ ngợi, rồi vẫn quả quyết khom lưng đỡ bà lão đứng dậy. Xung quanh vang lên tiếng thở dài thương tiếc.
Tiểu Tịnh Trần một tay đỡ bà lão, nhân tiện nhặt cây gậy ba toong lên đưa vào tay bà ta, ngước mắt lên, đôi mắt to trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn vào đôi mắt hơi đục ngầu của bà lão. Cô bé nghiêm túc trình bày: “Nếu như bà nói là cháu đẩy bà ngã, vậy cháu sẽ thật sự đẩy bã ngã một lần, để biến lời bà nói thành sự thật, để tránh cho bà trở thành người xấu nói dối. Dù thế nào thì kết quả cũng giống nhau, đối với cháu đều không có gì khác biệt.”
Đối với em gái không có gì khác biệt, nhưng đối với bà lão mà nói... Nếu như em gái thật sự động thủ đẩy người, thì đó không phải một sự việc có thể hình dung bằng từ ngữ phổ thông đơn giản “té ngã” rồi. Tính chất việc này sẽ nghiêm trọng hơn nhiều!
Bà lão run rẩy đứng lên, chống cây nạng xuống mặt đất. Lưng bà lão hơi còng, nhưng lại trông không lộ rõ. Bà lão nhìn Tiểu Tịnh Trần, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy tình yêu thương: “Cháu gái, cảm ơn cháu. Cháu muốn ta báo đáp cháu như thế nào? Chỉ cần cháu nói ra, ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của cháu.”
Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho những người vây quanh ồ lên: “Ô, khẩu khí của bà lão này đúng là không nhỏ!”
“Này cháu gái, nhanh lên, cháu muốn gì thì cứ nói thẳng, bảo bà ta cho cháu một triệu tám trăm nghìn thì cả đời này không cần lo lắng gì nữa rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu biết sớm bà lão này hào phóng như vậy, vừa nãy tôi đã đi đỡ bà ta rồi.”