Nhà của Chị Thất cũng giống như cảm giác mà chị ta mang lại cho mọi người, đơn giản sạch sẽ. Mở cửa, bật đèn, lọt ngay vào trong tầm mắt là thế giới đơn giản chỉ có màu đen và màu trắng. Sàn nhà màu trắng, sofa màu đen, bàn trà màu trắng, cốc trà màu đen, rèm cửa sổ màu trắng, tủ bát màu đen, hai màu tương phản đen và trắng xen kẽ nhau khiến người ta bất giác cảm thấy khó chịu trong lồng ngực.
Đưa gót chân về phía sau đóng cửa lại, Tiểu Tịnh Trần ôm Chị Thất đi thẳng tới sofa, trên mặt đất không hề nhiễm một chút bụi bẩn kia lưu lại từng dấu giày ướt sũng.
Cẩn thận đặt Chị Thất lên sofa, Tiểu Tịnh Trần đứng tại chỗ không biết làm thế nào. Chị Thất mệt mỏi nâng mí mắt, sắc mặt trắng bệch cười nói: “Em đi tắm trước đi, thay quần áo khô, sau đó ra đây giúp chị xử lý vết thương.”
Bàn tay nhỏ bất an nắm lấy góc áo ướt sũng, Tiểu Tịnh Trần lắc đầu: “Xử lý vết thương cho chị trước đi, em sợ chị sẽ chết mất.”
Chị Thất: “...” Tuy rằng chết hay không chết treo ở trên miệng rất không may mắn, nhưng không thể không nói em gái nhỏ này rất biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu như Tiểu Tịnh Trần đi tắm rửa trước thật, đợi đến khi cô bé tắm xong đi ra thì Chị Thất phỏng chừng có thể trực tiếp nằm trong nhà xác đăng ký hộ khẩu được rồi.
Chị Thất có thể cảm nhận được rất rõ nhiệt độ cơ thể mình đã sắp gần tới điểm giới hạn. Cơ thể của chị ta đang không tự chủ được mà run lẩy bẩy, đầu ngón chân lạnh tới mức tê dại dường như không còn cảm giác. Chị ta không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêng người dựa vào tay vịn sofa, nhọc nhằn cởi áo ngoài ra. Tiểu Tịnh Trần thấy thế liền vội vàng tiến lên giúp đỡ, bàn tay nhỏ cầm lấy áo của chị ta, hơi dùng sức,. “Roẹt...”chiếc áo vest được cắt may tinh xảo trực tiếp bị xé rách. Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt.
Chị Thất im lặng nhếch khóe miệng, muốn cười lại không còn hơi sức để cười thành tiếng. Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi, trực tiếp lột miếng vải rách trên người chị ta ném đi. Chị Thất cứ thế mềm nhũn, yếu ớt dựa vào người Tiểu Tịnh Trần, ngón tay móc vào chiếc áo sơ mi trắng của mình giật giật: “Cái này cũng xé ra đi, cởi ra tốn sức quá.”
Tiểu Tịnh Trần phồng quai hàm, không chút khách khí xé chiếc áo sơ mi đã bị máu nhuộm đỏ sẫm thành hai mảnh: “Chị muốn cười thì cứ cười đi.”
Chị Thất dứt khoát phì cười. Lại không cẩn thận động đến vết thương, chị ta đau đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, “Trong ngăn kéo bên kia có hộp thuốc.”
Tiểu Tịnh Trần bình bịch chạy tới trước tủ bát, mở ngăn kéo phía dưới ra. Quả nhiên có một hộp thuốc vẽ chữ “thập” màu đỏ được đặt ở bên trong. Xách hộp thuốc chạy trở lại ghế sofa, ngồi xuống, ấn nút mở ra, Tiểu Tịnh Trần lại lần nữa trợn tròn mắt!
Các thứ trong hộp thuốc rất đầy đủ, cầm máu, giảm đau, chống viêm, trị thương... đầy đủ các loại thuốc, còn có băng gạc sạch sẽ cuộn thành cuộn, dao phẫu thuật, nhíp, kẹp cầm máu, khay... không gì là không có. Thật khó có thể tin được trong cái hộp thuốc hình vuông nhỏ xíu thế này có thể để nhiều thứ như thế. Mặc dù dụng cụ nhiều thì có nhiều, đủ thì có đủ, nhưng vấn đề là em gái căn bản là không biết dùng, cào tường!
Trình độ chữa bệnh của Tiểu Tịnh Trần vẫn còn dừng lại ở thời điểm còn ở trên núi dùng răng nhai lá cây lấy nhựa đắp vào vết thương làm chất kháng sinh! – Đó là cái gì vậy??
Thấy Tiểu Tịnh Trần không ngừng chớp đôi mắt hoang mang, Chị Thất liền biết cô bé không có kiến thức về Y học, liền thở dài một hơi không ra tiếng. Vẻ mặt của Chị Thất buồn khổ gục xuống lưng ghế sofa, giọng nói yếu ớt vô lực: “Giúp chị lấy viên đạn ra, đắp thuốc cầm máu vào, sau đó dùng băng gạc băng bó lại là được.”
Nói thì đơn giản, khi làm thì không phải một từ “khó” có thể hình dung được.
Tiểu Tịnh Trần làm theo lời chỉ dẫn của Chị Thất, trước tiên là rửa sạch tay, sau đó đeo găng tay tiệt trùng dùng một lần, một tay cầm dao giải phẫu, một tay nhẹ nhàng ấn vào gần miệng vết thương. Áo của Chị Thất đã bị Tiểu Tịnh Trần xé thành hai mảnh, giờ phút này chị dường như trần nửa người trên. Để em gái nhỏ thuận tiện cử động tay, chị ta thậm chí còn tự cởi cả áo ngực ra.
Da thịt của Chị Thất rất săn chắc, không nhìn thấy đường cong của cơ bắp, nhưng sờ vào lại cảm giác được đàn hồi dẻo dai. Da của chị ta rất đẹp, mịn màng nhẵn bóng, nhưng không trắng nõn nà, mọng nước như Tiểu Tịnh Trần, mà có màu lúa mạch khỏe khoắn. vừa có sự mềm mại nữ tính, lại vừa có sự rắn rỏi, mạnh mẽ mà bao người con trai ao ước.
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng ấn vào sống lưng của Chị Thất, thậm chí đầu ngón tay còn có thể cảm nhận được nhịp đập co giãn của mạch máu dưới lớp da. Tiểu Tịnh Trần khó khăn nuốt nước bọt, đôi mắt to trợn tròn nhìn chằm chằm lỗ thủng do đạn bắn đang không ngừng rỉ máu kia, dao giải phẫu chậm chạp không hạ xuống.
Có thần Phật làm chứng, em gái nhỏ từ trước tới nay đánh nhau chưa bao giờ dùng đao kiếm. Đừng nói là dao giải phẫu sắc bén có thể cắt đứt cổ họng, ngay đến cả gọt bút chì cô bé cũng chưa từng dùng. Bây giờ muốn cô bé dùng dao cắt vết thương của Chị Thất để lấy viên đạn bên trong ra... nói thật là cô bé không xuống tay được!
Đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, Chị Thất vốn dĩ vì bị thương mà tâm trạng vô cùng không ổn định, rất không bình tĩnh mà phát điên: “Em đang làm cái gì vậy? Sao còn chưa ra tay?... Hay là bị thân thể hoàn mỹ của chị mê hoặc rồi!”
... Câu cuối cùng kia đơn thuần chỉ là do ngứa miệng nói ra mà thôi!
Tiểu Tịnh Trần mếu máo nghẹn ngào: “Em sợ...”
Khóe mắt Chị Thất co giật, nghiến răng nghiến lợi, “Lúc em đánh người ta gãy xương sườn, đâm xuyên qua phổi, cũng không thấy em sợ!”
Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt, rất nghiêm túc giải thích: “Hắn cũng đâu có chảy máu.”
Chị Thất: “...”
Tiểu Tịnh Trần từ trước tới nay cho rằng nắm đấm của mình tuyệt đối là vô địch, vũ khí đối với cô bé mà nói chỉ thêm phiền toái. Những tên khốn kiếp không may mắn bị cô bé hung hăng chỉnh đốn thường nhìn bên ngoài đều nguyên vẹn không bị tổn thương gì, đến vết thương cũng không có, nhưng kỳ thực chấn thương bên trong sớm đã nặng tới mức chảy ngược thành sông rồi. Loại hiện tượng này có một câu thành ngữ miêu tả một cách rất hình tượng đó là... bên ngoài nạm ngọc, bên trong thối nát!!
Lục phủ ngũ tạng đều trở nên nát bét rồi còn có thể nhảy nhót bao lâu nữa???
Chị Thất im lặng liếc mắt khinh thường, giùng giằng ngồi dậy, một tay cướp lấy con dao giải phẫu trong tay Tiểu Tịnh Trần, trở tay đâm vào trong vết thương của chính mình. Chị ta đau đến mức run rẩy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống. Nhưng chị ta nhịn đau không kêu lên một tiếng nào, cổ tay vừa xoay, “Cộp” một viên đạn lẫn máu cứ thế rơi xuống khay, cả quá trình cộng lại chưa tới năm giây, trong đó có hai giây dùng để cướp lấy chiếc dao giải phẫu.
Tiểu Tịnh Trần sửng sốt trừng mắt nhìn viên đạn đẫm máu trong khay, trong đầu bất giác hiện ra cảnh tượng lúc mình trúng đạn. Lúc đó cô bé vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy lỗ thủng rỉ máu trên ngực mình... tim gan bất giác run lên, Tiểu Tịnh Trần run run đưa tay ra đem tất cả chỗ thuốc cầm máu sớm đã chuẩn bị sẵn đắp vào vết thương của Chị Thất. Nhưng vì tinh thần không ổn định, không khống chế được sức lực nên khiến Chị Thất vốn chịu đau đến mức khoét thịt cũng không kêu một tiếng phải thốt lên tiếng rên. Tiểu Tịnh Trần sợ tới mức run rẩy, mếu máo rưng rưng: “Xin lỗi!”
Nhìn vào đôi mắt giống như chú thỏ trắng nhỏ tội nghiệp bị hoảng sợ của em gái, khuôn mặt Chị Thất méo mó nhưng vẫn cắn răng chịu đau: “Không... sao...”
Tiểu Tịnh Trần lại vội vàng đắp thuốc chống viêm vào. Lần này cô bé đã nhớ rõ phải khống chế lực, xử lý vết thương xong, lại kéo băng gạc băng bó lung tung cho Chị Thất. Băng gạc vòng hết vòng này đến vòng khác, từ trước tới sau, từ trái qua phải, từ trên xuống dưới, một lớp lại một lớp...
“Được rồi, được rồi, quấn thêm nữa là chị biến thành xác ướp đó, có thể trực tiếp vào quan tài được rồi.” Chị Thất nhịn không được phun ra một câu.
Tiểu Tịnh Trần hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chị ta, trong hốc mắt vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô. Chị Thất cứng đờ hai giây, híp mắt che trán, dứt khoát cứ thế nhào về phía trước nằm thẳng cẳng trên chiếc sofa, bộ dạng giống như chiếc bình đã mẻ lại còn sứt vậy: “Bỏ đi, em thích buộc thì buộc đi, cùng lắm thì lát nữa lại gỡ ra.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” thắt hai đầu băng gạc thành cái nơ con bướm đẹp đẽ: “Được rồi.”
“Cả người em đều ướt nhẹp rồi, mau đi tắm đi rồi thay một quần áo khô vào, coi chừng cảm lạnh.” Chị Thất kiệt sức nửa nằm nửa ngồi trên sofa, vẻ mặt lúc này hiện rõ vẻ mệt mỏi. Nhưng ít ra chị ta cũng đã từ Quỷ Môn Quan trở về, em gái nhỏ có thể yên tâm đi tắm rồi.
Tiểu Tịnh Trần nghe lời gật đầu, đứng lên tìm phòng tắm. Chị Thất chỉ vào phòng ngủ: “Quần áo ở trong tủ. Quần áo của chị em mặc chắc chắn sẽ rất rộng, em cũng đừng chọn nữa, tùy ý lấy một bộ mặc tạm vào... nhà tắm ở bên kia...”
Mở tủ quần áo của Chị Thất ra, không hề bất ngờ là bên trong toàn là quần áo hoặc chỉ một màu đen hoặc chỉ một màu trắng. Tiểu Tịnh Trần hé miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, vừa hay cô bé chỉ thích mặc quần áo màu trắng, tiện tay cầm lấy một bộ đồ ngủ màu trắng, thay một đôi dép lê, Tiểu Tịnh Trần đi thẳng đến phòng tắm. Nhưng mà lúc đi tới cửa, cô bé lại đột nhiên dừng lại.
Ngón chân nhỏ trắng nõn men theo mép đôi dép cào nhẹ xuống nền nhà. Tiểu Tịnh Trần do dự một hồi, lại xoay người chầm chậm đi tới bên ghế sofa. Chị Thất đang cúi đầu tự tiêm thuốc hạ sốt, hai má chị ta đỏ ửng như áng mây hồng, khí thở ra từ trong mũi dường như cũng mang lửa nóng, trong cổ họng khô khốc đau đớn, đôi môi trắng bệch lại càng xám xanh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chị Thất vẫn không ngẩng đầu lên. Nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy tiếng động gì, chị ta không khỏi liếc mắt nhìn, trong đôi mắt lóe lên ánh nước mơ màng, ngay đến cả ánh mắt dường như cũng có chút rã rời, giọng nói khàn khàn: “Sao thế?”
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu, đôi tai như đĩnh bạc đỏ đến mức trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy từng mạch máu bên trong, mũi chân vô thức cào trên nền nhà. Tiểu Tịnh Trần lúng ta lúng túng không nói nên lời, đôi bàn tay nhỏ ngượng ngùng chọt tới chọt lui!
Chị Thất đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, ngứa ngáy, không tự chủ được liền nuốt nước bọt. Chị ta mạnh mẽ cưỡng ép bản thân rời ánh mắt khỏi người cô bé: “Có việc gì cứ nói thẳng, chúng ta đều là con gái... khụ~ Chị nói là xấu tốt gì chúng ta cũng là bạn cùng chung hoạn nạn, có cái gì mà phải ngại.”
Tiểu Tịnh Trần nhanh chóng giương mắt nhìn chị ta, lẩm bẩm yếu ớt: “Chị có băng vệ sinh không??”
Chị Thất cứng đờ, kinh ngạc trợn tròn mắt. Ngẩn người ra hai giây, chị ta đột nhiên ngồi dậy, xoa cái đầu choáng váng, vội la lên: “Em đến tháng sao?”
Tiểu Tịnh Trần yếu ớt gật đầu, đây là ngày kinh nguyệt đầu tiên của cô bé! Khóc!
Sắc mặt của Chị Thất hơi thay đổi: “Bị từ khi nào?”
“Buổi sáng!... Cũng có thể là tối hôm qua.”
Sắc mặt của Chị Thất đột nhiên đen lại: “Cho nên, em đến tháng mà còn ngâm dưới nước sông lạnh ngắt nửa ngày?”
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, lắc đầu, nghiêm túc sửa lại: “Không phải nửa ngày, chỉ có mười mấy phút thôi.”
“Con bà nó…!” Chị Thất tức đến nỗi thiếu chút nữa chửi cha chửi mẹ, đứa trẻ xui xẻo ngốc nghếch này, mười mấy phút... mười mấy phút là trọng điểm sao? Lúc đến tháng không được uống nước lạnh, không được ăn cay, lại càng không được tiếp xúc với nước lạnh. Cô bé chẳng những tiếp xúc với nước lạnh mà còn lặn dưới nước sông lạnh âm mấy độ mười mấy phút, sau khi lên bờ còn bị ngấm mưa, về đến nhà không những không kịp thời tắm rửa thay quần áo mà còn giúp chị ta xử lý vết thương đến tận bây giờ...
Mẹ kiếp, quan trọng nhất là ngâm trong nước sông lâu như thế, băng vệ sinh cũng đã sớm ướt đẫm rồi! Lật bàn!
Chị Thất xoa cái trán đau âm ỉ của mình, đè nén ngọn lửa giận trong lòng, run run chỉ vào phòng tắm, quát lớn, “Bây giờ, ngay lập tức, đi vào trong tắm cho chị, sau khi tắm xong dùng nước ấm ngâm một lúc, chị đi chuẩn bị cho em những thứ khác.”
“Dạ.” cảm nhận được lửa giận cuồn cuộn trong người Chị Thất, Tiểu Tịnh Trần yếu ớt đáp lại một tiếng, cúi gằm đầu đi về phía nhà tắm, vừa đi vừa không quên quay đầu lại nhìn trộm Chị Thất. Không ngờ lại bị Chị Thất trợn mắt đè nén oán giận cuồn cuộn trong lòng vừa đúng lúc tóm được, Tiểu Tịnh Trần không khỏi tủi thân rơi lệ.
Hu hu hu. chị Thất đáng sợ quá, ba ơi cứu mạng!