Bạch Hi Cảnh giống như một quý ông, rất phong độ bắt tay với mẹ Tiết: “Chào chị.”
Thái độ hữu nghị của Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt nhận được thiện cảm của mẹ Tiết. Điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã – đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô với Bạch Hi Cảnh. Mẹ Tiết bất giác thở phào một hơi, một người đàn ông có thể khiến cho người khác cảm thấy tâm trạng thoải mái như được tắm gió xuân, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cốt nhục chia cách mười lăm năm mà không thể nhận nhau. Mẹ Tiết cảm thấy nếu như người đàn ông trước mặt đây đúng là cha nuôi của Tiết Đồng, thế thì con gái của cô chắc chắn có thể trở về nhà rồi!
Thật sao?? Quá ngây thơ rồi!!
Cái gì mà phẩm chất hoàn mỹ của người đàn ông - điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã. Nó chỉ trong phạm vi tầm mắt của con gái bảo bối mới có thể tồn tại trên người Cha Ngốc thôi. Một khi rời khỏi tầm mắt của Tiểu Tịnh Trần, bốn tính từ trên tuyệt đối sẽ rời xa Bạch Hi Cảnh đến mức tám cái sào tre nối lại cũng không chạm tới được.
Mẹ Tiết cảm thấy mình cần phải nói chuyện nhiều hơn với anh Bạch điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã này về cuộc sống của con gái mười lăm năm qua, về sự việc quan trọng để con gái nhận tổ quy tông, về... rất nhiều, rất nhiều thứ.
“Anh Bạch, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh đến nhà ngồi một lát không?” Trên mặt mẹ Tiết mang theo ý cười hòa nhã nói.
Bạch Hi Cảnh dường như không bất ngờ chút nào. Anh cười hiền lành rồi lắc đầu: “Xin lỗi, bây giờ đã rất muộn rồi, nếu như chị đồng ý thì chúng ta có thể hẹn lịch từ từ nói vào ngày mai, địa điểm do chị quyết định.”
Vốn nghe thấy lời từ chối của Bạch Hi Cảnh, trái tim của mẹ Tiết ngay lập tức vọt lên tới cuống họng, lời phản bác gần như sắp buột ra khỏi miệng, may là lý trí của cô vẫn còn, liền nhanh chóng nhịn xuống, mới nghe thấy đề nghị phía sau của Bạch Hi Cảnh. Thế là sự thực chứng minh, anh Bạch điềm đạm, hiền lành, khiêm tốn, nho nhã quả nhiên là một người tốt!
Mẹ Tiết lưu luyến nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, hy vọng cô bé giờ phút này có thể nói gì đó với mình, cho dù là một câu “Tạm biệt” cũng được. Đáng tiếc, đồng hồ sinh học của Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều rất đúng giờ. Lúc này, cô bé sớm đã lim dim mắt buồn ngủ, tựa vào người Bạch Hi Cảnh ngủ gà ngủ gật rồi. Cuộc đối thoại giữa Cha Ngốc và mẹ đẻ, cô bé không nghe được một từ nào. Không thể không nói, đứng ngủ tuyệt đối là một môn học đòi hỏi kỹ thuật!
Chú ý tới ánh mắt của mẹ Tiết, Bạch Hi Cảnh cười áy náy, khom lưng cõng Tiểu Tịnh Trần lên lưng mình. Tiểu Tịnh Trần lim dim buồn ngủ giang hai cánh tay ra, động tác thuần thục, chuyên nghiệp vòng tay qua cổ cha ngốc, đầu nghiêng về một bên, dán mặt lên lưng cha ngốc, ngủ tới nỗi nước miếng lan tràn.
Bạch Hi Cảnh hơi gật đầu tạm biệt với mẹ Tiết, sau đó một tay kéo vali hành lý nhỏ của con gái, xoay người chậm rãi rời khỏi. Mẹ Tiết đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dính trên bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần. Mãi đến khi bọn họ biến mất nơi cuối đường, không nhìn thấy một chút bóng dáng nào nữa, cô mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay trở lại xe, cứ đi mấy bước lại quay đầu lại nhìn.
Tiết Bồng từ đầu tới cuối đều không rời khỏi ghế lái, mãi đến khi mẹ Tiết quay trở lại ghế ngồi phía sau, Tiết Khải ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn xong, Tiết Bồng mới khởi động xe, nói: “Mẹ, con biết mẹ rất quan tâm Đồng Đồng, nhưng xin mẹ nghe con khuyên một câu, ngày mai sau khi làm xong giám định ADN rồi mới nói chuyện với cha nuôi của Đồng Đồng, chúng ta phải nắm chắc thế chủ động... Mẹ đừng vội phản bác con, hãy nghĩ tới bà, tuổi của bà đã lớn rồi, không chịu nổi kích động, nếu như không làm giám định ADN, lỡ như nhầm lẫn... con nói là lỡ như, thì bà không chắc có thể chịu nổi.”
Mẹ Tiết mở miệng định nói, cuối cùng vẫn là đem những lời muốn nói nuốt vào trong. Tiết Bồng nói có lý, tìm con gái về không phải là việc của một mình cô, việc này liên quan đến cả nhà họ Tiết. Mẹ Tiết tự cho rằng mình đã có đầy đủ năng lực để bảo vệ con gái, nhưng có lúc chỉ có năng lực thôi là chưa đủ. Cô muốn con gái trở về nhà, là vì muốn bù đắp lại sự thiếu thốn tình thương của người mẹ mười lăm năm qua, chứ không phải để lôi cô bé vào vòng tranh đấu bẩn thỉu của gia đình quyền thế.
Tiết Khải mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn bóng của chính mình phản chiếu trên cửa kính, nhìn gương mặt mười lăm năm qua sớm đã trở nên quá đỗi quen thuộc, giờ phút này không hiểu sao lại cảm giác có bộ dạng thùy mị của thiếu nữ... Tiết Khải bất giác run rẩy, mình là đàn ông chân chính!
Bên kia, đám người Cố Noãn khiếp sợ khí phách im hơi lặng tiếng len lỏi vào tận xương cốt của Bạch Hi Cảnh mà không dám tiến lại quá gần, chỉ có thể đi theo xa xa phía sau hai cha con. Lúc đi qua ngã tư, bọn họ quả quyết rẽ hướng, đi thẳng về khách sạn mà mình đang ở. Về phần Tiểu Tịnh Trần... cha Thượng đế cũng tới rồi, cô bé còn phải để mình chịu uất ức mà ở trong một căn phòng nhỏ rách nát đến một sao cũng không treo lên được sao?
Bạch Hi Cảnh một tay nâng đầu gối bên phải của Tiểu Tịnh Trần, chậm rãi bước trên con đường vắng vẻ, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, bị ánh đèn hòa tan, nhưng vẫn lưu lại hình bóng lờ mờ của đôi cha con. Tiểu Tịnh Trần theo thói quen trở mình, ngáp một cái thật to, sau đó áp mặt phía bên kia lên lưng cha ngốc, chóp mũi thổi bong bóng nhỏ gà gật, lẩm bẩm ngọt ngào: “Ngon quá!”
Bước chân của Bạch Hi Cảnh hơi ngừng lại, buồn cười lắc đầu, ngay cả nằm mơ cũng nghĩ tới ăn, đúng là đồ quỷ tham ăn.
Bạch Hi Cảnh ra ngoài từ trước tới nay không phải khách sạn năm sao thì sẽ không ở, không phải phòng tổng thống thì sẽ không vào. Loại thành phố thủ đô Thượng Kinh này, dĩ nhiên là khách sạn tràn lan, cho dù không phải vô cùng đẹp đẽ tinh xảo thì cũng đủ để cạnh tranh lăn lộn trong nghề. Bạch Hi Cảnh vừa xuống máy bay liền chạy thẳng đến Viện bảo tàng Khoa học kỹ thuật, những chuyện khác tự nhiên sẽ có Đại Sơn, Tiểu Sơn thu xếp.
Về đến phòng ngủ, Bạch Hi Cảnh cẩn thận chuyển Tiểu Tịnh Trần từ trên lưng qua rồi ôm vào lòng, sau nhẹ nhàng đặt cô bé xuống chiếc giường lớn Kingsize mềm mại. Đệm giường hơi lõm xuống, Tiểu Tịnh Trần vô thức khoan khoái giang tay chân ra, trở mình ôm lấy chăn tiếp tục ngủ đến mức trời đất quay cuồng.
Bạch Hi Cảnh đi tắm rửa xong, sấy khô tóc, sau đó cũng trèo lên giường, cánh tay dài tiện tay kéo con gái ôm vào lòng. Trong lúc ngủ mơ Tiểu Tịnh Trần theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh, cái miệng nhỏ chóp cha chóp chép, tiếp tục thổi bong bóng nhỏ, ngủ ngon lành.
Sức lực của Tiểu Tịnh Trần rất lớn, nhất là sau khi ngủ say. Cô bé ôm một cái như thế, cánh tay của Bạch Hi Cảnh liền trở thành cái gối ôm chuyên dụng của cô bé. Trước kia tuổi cô bé còn nhỏ nên không cảm thấy gì, hiện giờ cô bé đã lớn rồi, Bạch Hi Cảnh có thể cảm giác được rõ ràng hai cái bánh bao nhỏ mềm mại đè trên bắp thịt của cánh tay mình.
Bạch Hi Cảnh là một người đàn ông tốt mắc bệnh sạch sẽ, luôn giữ mình trong sạch, cũng là một người đàn ông bình thường lạnh lùng cả về tính cách lẫn tình cảm. Anh vẫn luôn yêu thương Tiểu Tịnh Trần như con đẻ của mình, đối với con gái dĩ nhiên sẽ không nảy sinh bất cứ ý nghĩ xấu xa nào. Bắt đầu kể từ khi Tiểu Tịnh Trần xuống núi lúc mới năm tuổi rưỡi, anh vẫn luôn ngủ cùng một giường với con gái bảo bối, chỉ có ôm con gái nhỏ mềm mại vào lòng thì anh mới có thể buông bỏ sự cảnh giác mà rơi vào giấc ngủ say.
Cho nên, Bạch Hi Cảnh luôn vô thức lảng tránh vấn đề này - Tiểu Tịnh Trần đang dần trưởng thành, từ nhi đồng trở thành thiếu nữ, đừng nói là cha nuôi, cho dù là cha đẻ cũng không có lý nào lại ngủ cùng với cô con gái mười lăm tuổi. Nhưng mà chỉ cần vừa nghĩ tới không còn được ôm gối ôm con gái cưng thơm thơm, mềm mại ngủ nữa, thì Bạch Hi Cảnh liền cảm thấy, đêm tối chính là cơn ác mộng của anh!
Hơn nữa, bây giờ cha mẹ đẻ của Tiểu Tịnh Trần đã tìm tới tận cửa... giống như cuộc nói chuyện với Duyên Sân lúc trước, Bạch Hi Cảnh có một ngàn loại phương pháp không giống nhau để khiến người nhà họ Tiết mãi mãi không tìm được Tiểu Tịnh Trần, để Tiểu Tịnh Trần mãi mãi không thấy được cha mẹ đẻ của mình. Nhưng mà khi Tiểu Tịnh Trần tỏ ra không hề để ý đối với những khái niệm xa lạ như “cha đẻ”, “mẹ đẻ”, “mẹ”… Bạch Hi Cảnh liền do dự.
Một cô bé mười lăm tuổi lại hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của hai từ “cha đẻ”, “mẹ đẻ”, đó không phải là vì cô bé ngu dốt, không biết gì, mà là nỗi bi ai của đời người. Cho dù khi ở trên núi không có ai nói cho cô bé những điều này, nhưng sau khi đã xuống núi suốt mười năm trời, bất kể là bạn cùng lớp, bạn bè hay là người thân, có ai mà không có cha mẹ, có ai chưa từng kể chuyện về cha mẹ của mình với cô bé. Đến ngay cả Bạch Hi Cảnh có đôi lúc cũng nhớ lại quãng thời gian sống cùng ông Bạch, bà Bạch lúc còn nhỏ. Nhưng mà những điều này lại không thể lưu lại cho Tiểu Tịnh Trần bất cứ ấn tượng nào về “cha đẻ”, “mẹ đẻ“.
Bạch Hi Cảnh biết, Tiểu Tịnh Trần đang dần dần rập khuôn theo anh - chứng thiếu hụt nhân tính, cũng không phải chỉ là di chứng sau khi chịu kích động.
Cho nên, Bạch Hi Cảnh không phản đối Tiểu Tịnh Trần đến Thượng Kinh, cũng không bảo những người âm thầm bảo vệ cô bé ngăn cản cô bé tiếp xúc với người nhà họ Tiết có thể xuất hiện. Đương nhiên anh không muốn bất cứ người nào đến tranh giành con gái với mình, nhưng có đôi lúc, sự nhượng bộ thích hợp chính là vì muốn giữ lại viên ngọc quý duy nhất trên tay mình.
Đêm nay, Bạch Hi Cảnh mất ngủ. Đây là lần đầu tiên anh mất ngủ kể từ khi anh ngủ cùng giường với Tiểu Tịnh Trần. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, về thời gian mình đã từng sống trong chùa, về thời tuổi trẻ liều mạng ngông cuồng, và từng chút một thời gian sống cùng con gái bảo bối trong mười năm nay.
Ngón tay vô ý thức cuốn lấy tóc dài mềm mại của Tiểu Tịnh Trần. Bạch Hi Cảnh mở mắt đến tận hừng đông, mãi cho đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu qua rèm cửa.
Tiểu Tịnh Trần vô thức động đậy, chóp mũi cọ vào cánh tay của Bạch Hi Cảnh, chậm rãi mở mắt tỉnh giấc. Trong đôi mắt lim dim mịt mờ hơi nước, mọi thứ mơ mơ hồ hồ nhìn rất không rõ ràng. Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt dần dần trở nên trong sáng. Ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, mặt mày cô bé cong lên, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Ba ơi, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” - Bạch Hi Cảnh một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, đưa tay vò mái tóc dài của cô bé đến rối tung, sau đó hôn xuống trán cô bé một nụ hôn chào buổi sáng: “Buổi sáng muốn ăn gì, ba giúp con gọi đồ ăn!”
Tiểu Tịnh Trần ngồi dậy, gãi mái tóc rối bời, rối rắm suy nghĩ, sau đó quả quyết nói: “Chỉ cần là đồ ba gọi thì con đều thích ăn“.
“Ha.” Bạch Hi Cảnh cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu Tịnh Trần xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, lại đột nhiên cứng đờ. Cô bé hoảng hốt trợn tròn mắt, không hiểu sao lại ngớ người ra, sau đó cái miệng nhỏ mếu máo, hốc mắt ngay lập tức rưng rưng: “Ba ơi!”
Nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh bị dọa đến mức nhảy dựng lên, cuống cuồng ngồi dậy: “Sao vậy?”
Tiểu Tịnh Trần “Oa “ một tiếng liền khóc rống lên: “Ba ơi, con chảy máu rồi, hu hu hu!”
Bạch Hi Cảnh sợ tới mức tim thiếu chút nữa ngừng đập. Anh vội vàng kéo Tiểu Tịnh Trần, kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân: “Bị thương chỗ nào rồi? Có đau không? Mới ngủ có một giấc thôi mà, sao lại có thể tự nhiên bị thương được? Tối qua cũng không xảy ra chuyện gì...”
Tiếng lẩm bẩm lo lắng bỗng im bặt, Bạch Hi Cảnh giống như bị ác quỷ bóp chặt cổ họng vậy, gắt gao nhìn chằm chằm vết máu đỏ sẫm loang lổ trên đệm, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang tím, từ tím chuyển sang đen, từ đen chuyển sang xanh lá cây, sau đó, dừng lại ở “màu đỏ“.
Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo bị nhiễm từng tầng ửng đỏ, giống như ánh sáng mặt trời xung quanh, chiếu rọi ra màu sắc còn kiều diễm hơn cả hoa đào.
Khuôn mặt của Bạch Hi Cảnh trực tiếp đỏ tới tận mang tai, hơn nữa còn tiếp tục lan ra đến cổ. Anh bất lực ôm trán, xấu hổ che mặt lại, hung hăng nghiến răng. Tối qua anh mới vừa vì việc con gái đã lớn rồi, không thể ngủ chung giường với cha được nữa mà xót xa, tan nát cõi lòng, đau đớn, quặn thắt tim gan, hôm nay vừa sáng ra thì bà dì (kinh nguyệt) đã tự đến nhà hỏi thăm rồi. Con mẹ nó, đừng có linh ứng nhanh như vậy chứ? Lật bàn.