Tiết Khải ngay lập tức sững người, nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc gần trong gang tấc, đầu óc cậu phút chốc bị mắc kẹt, hoàn toàn quên mất cả phản ứng. Con ngươi của thiếu niên tóc đỏ đảo một vòng, gác cùi chỏ lên vai Tiết Khải, cười nói: “Em gái đừng nói bừa, con đường này cũng không phải do nhà cậu mở ra. Bọn tôi thích đi đâu thì đi chứ, đâu phải là đi theo cậu đâu!”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một lát sau đó gật đầu, nghiêm túc nói: “Cậu nói có lý.” Rồi nghiêng người nhường đường. “Vậy các cậu đi trước đi!”
Thiếu niên tóc đỏ: “…” Chơi xấu: “Bây giờ tôi lại không muốn đi nữa, tôi cứ đứng ở đây đó.”
Tiểu Tịnh Trần: “Được.” Sau đó dứt khoát xoay người rời đi, đi về phía trước vài bước lại dừng lại, lại xoay người, xoắn xuýt hỏi: “Không phải cậu không muốn đi nữa hay sao?”
“Đúng vậy, vừa nãy đúng là không muốn đi, bây giờ lại muốn đi rồi.” Mẹ kiếp, cậu cũng đã đi rồi, bọn tôi có thể không theo sau sao!
Tiểu Tịnh Trần: “…” Ngơ ngác im lặng hai giây, lời nói sắc bén: “Nếu cậu còn đi theo tôi nữa thì tôi sẽ đánh cậu đó.”
Thiếu niên tóc đỏ: “…” Này, này, em gái nhỏ à, nhìn cậu chân yếu tay mềm như thế, đừng tỏ vẻ nghiêm túc mà nói ra lời lẽ hài hước như vậy có được không? Thật quá thử thách sự nhẫn nại của người khác rồi!
Thiếu niên tóc đỏ che miệng nín cười, Tiết Khải trừng mắt. Cười, cười, cười, cười em gái cậu ấy!
Thiếu niên tóc đỏ trực tiếp cười lăn ra đất, ông đây không phải chính là đang cười em gái cậu sao!
May là trước khi Tiểu Tịnh Trần thật sự ra tay, một chiếc xe thể thao gầm thấp dừng lại ở ven đường. Cửa xe vừa mở ra, một người phụ nữ từ trên xe vội vàng lao xuống. Người phụ nữ trông không quá ba mươi tuổi, mái tóc dài tùy ý búi lên, hơi rối. Cô không hề trang điểm nhưng khuôn mặt rất xinh đẹp, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, khí chất tao nhã trầm tĩnh, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các được giáo dục tốt, gia cảnh cũng không tầm thường.
Người phụ nữ vừa xuống xe, Tiết Khải lập tức chạy tới đón: “Mẹ!”
Người phụ nữ hơi lảo đảo vịn lấy Tiết Khải để đứng vững, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần không hề chớp. Ngay đến bản thân Tiết Khải cũng bị mê hoặc bởi khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, huống chi là mẹ Tiết vẫn ngày đêm mong nhớ con gái.
Mẹ Tiết run rẩy đôi môi, cổ họng nghẹn ngào không nói ra được tiếng nào, chỉ yên lặng nhìn Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ. Cô thận trọng đến gần, vừa chậm rãi lại thấp thỏm đưa tay ra, giọng nói nhẹ nhàng đến mức giống như sợ sẽ dọa đến đứa trẻ đang say ngủ: “Đồng Đồng!”
Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc chớp mắt, bấc giác cử động cái mũi. Từ trước đến giờ cô bé không hề cự tuyệt người có ý tốt với mình, đặc biệt là khi đối phương còn là một người phụ nữ trên người tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt. Khi những ngón tay được chăm sóc kỹ lưỡng nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt mình, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy trong lòng giống như có cái gì đó rung động, tràn đầy ấm áp, dạt dào một loại cảm giác ấm áp dễ chịu.
Tiểu Tịnh Trần không cự tuyệt sự đụng chạm của mẹ Tiết khiến mẹ Tiết giống như được khích lệ, đưa tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, ôm cô bé thật chặt sau đó “oa” một tiếng bật khóc! Không thể không nói, bản tính vừa khóc là long trời lở đất của em gái vẫn là có chút nhân tố di truyền trong đó.
Tiểu Tịnh Trần hoang mang chớp mắt, vô thức giơ tay đỡ mẹ Tiết rồi nhìn Tiết Khải bằng ánh mắt vô tội: “Cô ấy làm sao vậy?”
Tiết Khải cảm nhận được những ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ của những người đi đường liền không biết nói gì. Cậu vừa định kéo mẹ mình ra khuyên nhủ vài câu thì cửa bên ghế lái của chiếc xe thể thao mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo màu đen bước xuống xe. Cả người Tiết Khải lập tức cứng đờ. Mẹ kiếp, tên quỷ chết tiệt này không phải là phải tham gia thi đấu sao, sao lại rảnh rỗi xuất hiện ở đây chứ? Thế này không khoa học!
Chàng trai lạnh lùng đưa mắt liếc Tiết Khải một cái, đáng sợ đến mức cả người Tiết Khải nổi đầy da gà. Cậu vô thức lùi về phía sau một bước, dán chặt người vào thân xe lạnh lẽo để tìm kiếm cảm giác an toàn. Chàng trai dìu mẹ Tiết đang khóc đến mức hai mắt đẫm lệ, sau đó quét mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Lên xe rồi nói đi!”
Mẹ Tiết được chàng trai dìu lên xe, một tay cô lại vẫn nắm chặt lấy cổ tay Tiểu Tịnh Trần. Cô vốn muốn kéo Tiểu Tịnh Trần lên xe cùng, nhận người thân ngay trên đường cái đích thực không phải là một lựa chọn sáng suốt. Nhưng vấn đề là, nếu em gái không tự nguyện đi theo bọn họ thì ai có thể kéo cô bé đi được?
Mẹ Tiết mới vừa bước được hai bước liền không thể bước tiếp được nữa. Cô cảm thấy thứ mà mình đang kéo không phải là cô con gái đã mất tích mười lăm năm vừa tìm lại được mà là đang kéo một pho tượng sắt thép nặng ngàn cân. Bất luận cô dùng sức thế nào, Tiểu Tịnh Trần vẫn vững vàng đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Chàng trai rất nhanh phát hiện ra điều không đúng. Anh ta khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Anh ta không phải mẹ Tiết nóng lòng mong nhớ con gái, nên sẽ không chỉ vì khuôn mặt giống Tiết Khải y đúc kia liền nhận định con bé xa lạ trước mắt là Tiết Đồng đã mất tích mười lăm năm. Y học ngày nay phát triển như vậy, chỉ cần có tiền, kiểu mặt nào mà không phẫu thuật ra được?
Thế là, ngay từ đầu, anh ta đã ôm tâm lý cảnh giác, phòng bị cùng mẹ Tiết đến tìm người.
Thần kinh cảm giác của Tiểu Tịnh Trần từ trước tới giờ vẫn vô cùng nhạy bén. Khi chàng trai này đến gần cô bé trong phạm vi ba mét thì cô bé đã cảm nhận được sự nghi ngờ và không tin tưởng của anh ta. Đáng tiếc, đối với em gái mà nói, có nghi ngờ hay không tin tưởng hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi. Thế là, Tiểu Tịnh Trần không hề sợ hãi nghênh đón ánh mắt của chàng trai.
Chàng trai dường như hơi bất ngờ, anh ta khẽ nhướng lông mày, bất giác cảm thấy hứng thú: “Em tên là gì?”
“Tôi tên là Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần!” Được hỏi thì phải trả lời mới là đứa trẻ ngoan.
“Anh là Tiết Bồng… Anh Cả của em.” Hai chữ “anh Cả” mang theo ý cười châm chọc.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó trợn mắt, phồng má nói: “Anh gạt người, anh Cả của tôi tên là Bạch Húc Thần, không phải Tiết Bồng.”
Vừa nói, cô bé vừa xoay cổ tay, dễ dàng thoát khỏi bàn tay của mẹ Tiết, sau đó xoay người rời đi. Mẹ Tiết vội vã chạy tới túm lấy cô bé, giọng nói hơi run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Con à, con muốn đi đâu? Con không thể chạy lung tung được, nếu như không tìm thấy con lần nữa…!”
“Mẹ!” Tiết Bồng đột nhiên hét lên một tiếng, cắt đứt lời mẹ Tiết, sau đó dịu dàng khuyên nhủ: “Còn chưa tra rõ mà mẹ đã…”
“Tra cái gì chứ, tra cái gì nữa, mẹ sẽ không nhận lầm đâu. Con gái là tâm can bảo bối của mẹ, vừa nhìn thấy con bé là mẹ đã biết rồi, chính là con bé! Chính là con bé!” Mẹ Tiết nói một cách chắc chắn, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần tràn đầy sự yêu thương, nhân từ dịu dàng.
Tiểu Tịnh Trần hơi sững sờ, ngây ngốc nhìn mẹ Tiết. Hồi lâu, ngay khi mẹ Tiết, Tiết Bồng, Tiết Khải thậm chí bao gồm cả đám người Cố Noãn và Mạnh Vi Tiếu đều cho rằng Tiểu Tịnh Trần sẽ có biểu hiện nào đó… phủ nhận hoặc trực tiếp gọi mẹ, tùy, thế nào cũng được… thì cô bé lại trực tiếp móc điện thoại từ trong túi ra, bấm số, điện thoại kết nối, phải gọi là thao tác vô cùng thuần thục, liền mạch. “Cha ơi, có người nói con là con gái của cô ấy.”
“Răng rắc.” Ly cà phê trên tay Bạch Hi Cảnh trực tiếp vỡ nát, cà phê đen đậm đặc nhỏ xuống theo ngón tay, nhiệt độ trong phòng họp nháy mắt tụt xuống đến nhiệt độ của Nam Cực. Tất cả các nhân viên tinh anh như giám đốc, trưởng tròng, chủ nhiệm ngồi hai bên bàn họp đều câm như hến, hai mắt nhìn thẳng, cúi thấp đầu, ngay cả hít thở cũng hết sức nhẹ nhàng, chỉ sợ không cẩn thận lại lọt vào tâm bão. Tâm phúc của Boss thật không dễ làm mà! Rơi lệ!
Bạch Hi Cảnh hít sâu một hơi, cố đè xuống ngọn lửa giận ngút trời trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: “Ai vậy?”
Tiểu Tịnh Trần nhìn mẹ Tiết một cái sau đó trả lời: “Con không quen.”
“Vì sao cô ta lại nói con là con gái của cô ta?” Bạch Hi Cảnh khẽ cử động ngón tay. Tiểu Sơn bình tĩnh chớp mắt, sau đó dứt khoát đứng dậy rời đi chuẩn bị máy bay trực thăng. Bạch Hi Cảnh vốn định họp xong sẽ sắp xếp công việc một chút sau đó bay đến Thượng Kinh, bây giờ xem ra cuộc họp này đã được định sẵn chỉ có thể họp qua mạng.
“Vì nghe nói con trai của cô ấy giống con như đúc.”
Khóe miệng Bạch Hi Cảnh co giật: “Nghe nói?”
“Vâng ạ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, xoắn xuýt nhìn Tiết Khải còn đang xoắn xuýt hơn cả cô bé, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng con không cảm thấy giống.”
Bạch Hi Cảnh: “...” Đợi con thấy giống thì Phật Tổ hẳn là ngủ mất rồi!
“Bây giờ cha sẽ qua đó, đại khái khoảng bốn tiếng nữa có thể tới nơi. Con đừng chạy lung tung, còn về những chuyện khác... đừng quên mục đích con đến Thượng Kinh là gì.” Bởi còn chưa nắm rõ tình hình nên Bạch Hi Cảnh không dám nói nhiều, tư duy của em gái trước giờ đều rất đơn giản. Đối với cô bé mà nói, lời cha nói vĩnh viễn đều đúng. Cô bé sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để thực hiện đến cùng lời nói của Bạch Hi Cảnh, căn bản sẽ không suy nghĩ xem kết quả có phải thứ mình muốn hay không.
Thượng Kinh là trung tâm kinh tế, trung tâm chính trị, trung tâm văn hóa, trung tâm quân sự của Hoa Hạ. Dù có là Bạch Hi Cảnh cũng không dám làm bậy trong tình huống chưa hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, trừ khi anh có quyết tâm hoàn toàn tách biệt khỏi Hoa Hạ, đối đầu với quốc gia lớn nhất phương Đông này. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không làm đến bước này, Hoa Hạ cũng tuyệt đối sẽ không dám ép anh làm đến bước này!
“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn đáp lời rồi cúp điện thoại, sau đó xoay đầu nhìn về phía đám người Cố Noãn từ nãy đến giờ không nói tiếng nào nhưng vẫn lặng lẽ đứng bên cạnh cô bé, ủng hộ cô bé: “Cha bảo mình đừng quên mục đích chúng ta đến Thượng Kinh. Chúng ta về thôi, không phải buổi tối còn phải thi đấu nữa sao?”
“Đúng, đúng, đúng, thi đấu, thi đấu.” Cố Noãn vội vã gật đầu sau đó cùng Quả Quýt và Pudding, một phải, một trái, một sau che chở Tiểu Tịnh Trần rời đi.
Mẹ Tiết còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị Hương Linh và Nhiễm Đồng ngăn lại. Nhiễm Đồng ôn hòa nở nụ cười, dịu dàng nói: “Cô ơi, xin lỗi, tối nay chúng cháu còn phải tham gia thi đấu, cần thời gian chuẩn bị. Tuy cháu không rõ giữa cô và Tịnh Trần đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước hết, tốt nhất là cô hãy bình tĩnh lại đã. Xin thứ cho cháu nói thẳng, lãng phí thời gian vào cuộc dây dưa vô nghĩa này không bằng cô hãy suy nghĩ thật kỹ phải nói chuyện với cha của Tịnh Trần thế nào. Bất luận cô muốn lấy được thứ gì từ Tịnh Trần, thì cũng bắt buộc phải thuyết phục được cha của cậu ấy mới được.”
“Cô chưa từng nghĩ đến việc lấy thứ gì từ con bé, cô chỉ...” Mẹ Tiết vội vã giải thích, làm sao cô có thể nghĩ đến việc lấy được thứ gì từ con gái mình chứ. Cô chỉ muốn yêu thương, chiều chuộng con bé, bảo vệ con bé, khiến cho con bé có thể vui vẻ, bình an, như vậy là đủ rồi.
“Cô không hiểu ý của cháu rồi, thưa cô.” Nhiễm Đồng nhẹ giọng cắt lời mẹ Tiết, tốt bụng cười nói: “Cháu là đang nhắc nhở cô, cho dù cô chỉ muốn Tịnh Trần gọi cô một tiếng ‘mẹ’ thì cũng bắt buộc phải có được sự đồng ý của cha cậu ấy.”
Mẹ Tiết lập tức ngẩn người. Đuôi lông mày của Tiết Bồng khẽ nhếch lên, như cười mà không cười. Tiết Khải trực tiếp xù lông: “Đùa cái gì vậy, nếu cậu ấy thật sự là em gái tôi. Vậy gọi mẹ tôi là mẹ thì có gì không đúng chứ? Mẹ con ruột thịt nhận nhau, dù có là Ngọc Hoàng trên trời cũng không quản được!”
Nhiễm Đồng không nói gì chỉ nở nụ cười. Hương Linh lười biếng thổi móng tay, bình tĩnh phun ra một câu: “... Ngọc Hoàng trên trời tính là gì, cha cậu ấy chính là Thượng Đế.”
Tiết Khải, Tiết Bồng và Mẹ Tiết: “...”