Ga đến của sân bay Chek Lap Kok. Đàm Hi không dẫn hai đứa bé chuyển chuyến bay mà lập tức đi thẳng về khu dành cho khách VIP. A Lưu nhíu mày: “Mẹ, chúng ta không đi Hoa Hạ ạ?” “Nơi này chính là Hoa Hạ, chẳng phải chúng ta đã ở trên mảnh đất này rồi sao?” “... Ý con là thủ đô cơ.” Cậu bé lẩm bẩm nói. Đàm Hi nhướng mày: “Nếu tiện đường thì vừa lúc tới thăm m...” chữ “mẹ” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị một giọng nói thanh thoát cắt ngang. “Hai bé ngoan, mẹ tới đây!” Lời còn chưa dứt đã thấy một thân ảnh xuất hiện ngay trước mắt, giây tiếp theo liền ôm cả Ngô Hạ và A Lưu vào trong lòng, tay nắm tay mười, hôn một cái rồi lại thêm cái nữa! “Hạ Hạ nhà chúng ta thơm quá nha! Nửa năm không gặp, càng ngày càng xinh đẹp.” Hoàn toàn không che giấu sự yêu thích với bé con. “Còn có A Lưu nữa, he he...” Bạn nhỏ Lục Xuyên Lưu đang lấy tay lau nước bọt trên máy nghe thấy thế thì trong lòng lập tức nổi lên dự cảm không tốt. Quả nhiên... Gương mặt bên kia lại bị đánh lén thêm một cái, lập tức trên đầu xuất hiện ba vạch đen. Mấu chốt là người phụ nữ này vẫn không dừng cơn điên lại, “Nói, có nhớ mẹ nuôi không hả?” “...” Hừ! Con rất cao ngạo, lạnh lùng nhé! “Chậc, càng ngày càng ra dáng ấy nhở? Không trả lời cũng được thôi, vậy tiếp tục hôn...” “Nhớ!” Giọng nói non nớt vang lên, cực kỳ không tình nguyện. Trên mặt người phụ nữ xuất hiện nụ cười chân thành, cuối cùng ấn thêm cái hôn nữa, “Giờ mới ngoan chứ!” A Lưu: “...” “Mẹ nuôi! Mẹ nuôi! Sao mẹ không hỏi xem Hạ Hạ có nhớ mẹ không?” “Bởi vì mẹ nuôi biết nhất định bé ngoan sẽ nhớ mẹ! Thế nên, có phải thế không nhỉ?” Cô bé con không ngừng vội vã gật đầu: “Vâng...” A Lưu: “...” Chưa từng thấy vịt nhảy lên ổ đẻ trứng như gà, mấu chốt là con vịt ấy còn có vẻ rất vui thích nữa chứ. Hai người đều ngớ ngẩn như nhau. “Bé ngoan, con đang mắng thầm cái gì thế?” Đối mặt với ánh mắt tràn ngập ý cười của người phụ nữ, lông tơ của A Lưu lập tức dựng ngược lên. “... Không có gì ạ!” Ra vẻ bình tĩnh. “Hừ! Chẳng đáng yêu chút nào, còn thích làm bộ nữa chứ, cứ y như khối bằng nhỏ ấy!” Cô bé Hạ Hạ vẫn là tốt nhất, mặt mũi xinh xắn, miệng nhỏ ngọt ngào, quả thực phù hợp với hình ảnh áo bông nhỏ tri kỷ. Thế nên ấy mà, Đàm Hi thật có phúc, ai cũng hâm mộ không thôi... Trêu chọc với hai đứa trẻ một hồi, Ngộ Hạ vui vẻ tới mức mặt mày hớn hở, mà gương mặt nghiêm nghị của A Lưu đã có xu thế chuyển sang màu đen. Lúc này người phụ nữ mới từ bỏ, đứng lên, đối mặt với Đàm Hi. Ba giây sau, hai người nhìn nhau cười. “Em gái, chào mừng tới Hồng Kông.” Vẫn là cách gọi cũ, vẫn là giọng điệu cũ, mặc dù năm tháng có trôi qua, xuân thu thay đổi thì Hàn Sóc vẫn cứ là Hàn Sóc năm nào, sự đường hoàng và mạnh mẽ trong xương cốt vẫn hoàn toàn không thay đổi nửa phần. Ra tới sảnh lớn sân bay, một chiếc Bentley màu đen vững vàng dừng trước mắt bốn người. Hàn Sóc bế hai đứa trẻ lên xe, sau đó mới ngồi lên ghế phụ, ngược lại người làm mẹ như Đàm Hi lại chẳng có đất dụng võ. “Cô chủ?” Tài xế nhìn Hàn Sóc xin chỉ thị. Hàn Sóc vung tay lên: “Về biệt thự của mẹ tôi.” “Nhưng mà ông chủ...” Ánh mắt Hàn Sóc trầm xuống làm cho tài xế sợ tới lạnh run: “Vâng, cô chủ.” Một đường chạy nhanh, xe lúc nào cũng bảo trì trạng thái vững vàng. Đúng lúc hai đứa trẻ sắp ngủ quên tới nơi... “Tới rồi!” Thiển Thủy Loạn, khu nhà giàu nổi tiếng nhất ở Hồng Kông. Hàn Sóc dẫn ba mẹ con Đàm Hi đi xuyên qua một vườn hoa tư nhân, sau đó, một biệt thự ba tầng xuất hiện trong tầm mắt. Có thể ở một nơi như thế này tại Hồng Kông tấc đất tấc vàng thì chắc chắn không phải người bình thường rồi. Đầu tiên, bạn phải có tiền, hơn nữa, phải có quan hệ. Mấy năm nay, Đàm Hi dẫn hai đứa trẻ này tới Hồng Kông không ít lần, gần như theo tần suất nửa năm một lần. Bởi vì tình hình của Hàn gia hơi phức tạp nên thường thì cô vẫn luôn ở khách sạn, sau đó hẹn Hàn Sóc ra ngoài tụ tập Hàn Sóc cũng biết tình huống trong gia đình thế nến nên chưa bao giờ mới Đàm Hi về sống ở nơi chướng khí mù mặt như thế. Hai người cũng không phải chưa từng cùng ngủ trên một chiếc giường lớn trong khách sạn. Lần này, Hàn Sóc lại chủ động dẫn Đàm Hi về nhà, lại nghĩ tới câu nói với tài xế ban nãy “Về biệt thự của mẹ tôi”, chẳng lẽ... “Di đã dọn ra ngoài ở rồi à?” Đàm Hi hơi kinh ngạc. Hàn Sóc gật đầu: “May mắn là bà ấy đã nghĩ thông rồi, nếu không thì không biết còn phải chịu bao nhiêu ấm ức nữa.” Đàm Hi đang định nói cái gì thì mắt lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu xanh đen, thế nên lập tức nuốt lời định nói vào bụng. “Là Hi Hi tới sao?” Giọng nói dịu dàng, hòa ái của bà Hàn vang lên, thuận thế nhìn theo, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo lụa màu xanh đen và một cái quần rộng rãi ở nhà yểu điệu đi tới. Tóc đen nhánh, mặt mũi tươi cười, gương mặt được chăm sóc kỹ càng gần như chưa xuất hiện một nếp nhăn nào, phảng phất như bước ra từ trong một bức tranh sơn thủy vậy. Ở tuổi này, sắc đẹp không còn quan trọng nữa, dù sao ánh mắt Đàm Hi nhìn đến đầu tiên không phải vẻ bề ngoài mà là một thần khí chất ôn hòa, nhã nhặn của bà Hàn. Đây là lần đầu tiên cô gặp Khương Mỹ Linh. Thông qua sự miêu tả của Hàn Sóc, trong ấn tượng của cô, bà Hàn là một người phụ nữ mạnh mẽ ít nói ít cười, lúc nào cũng như sấm rền gió cuốn. Không ngờ bà ấy lại có dáng vẻ vợ hiền mẹ đảm thế này... Người làm chủ Khương gia ở Hồng Kông nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, quả thực làm người ta kinh ngạc rớt tròng mắt. “Chào dì ạ!” Đàm Hi hơi gật đầu, lễ phép mà không nịnh nọt, cực kỳ khí khái. “Vẫn luôn nghe Chole nhắc tới cháu mãi, lần đầu gặp mặt, dì rất vui.” “Cảm ơn dì. A Lưu, Hạ Hạ, sao còn chưa chào bà đi?” Hai đứa nhóc vừa nghe thấy liên tiến lên, trăm miệng một lời: “Cháu chào bà ạ!” Khác nhau duy nhất là, âm cuối của A Lưu ngắn, mang theo vài phần kiên cường; mà cô bé con lại thể hiện hết sự tinh túy của bốn chữ “mềm mại ngọt ngào“. Khương Mỹ Linh vừa nhìn thấy hai đứa trẻ thì ý cười càng sâu, nếp nhăn ở hai bên khóe mắt cũng xuất hiện theo: “Chào hai cục cưng, chào mừng các cháu tới nhà bà chơi! Muốn ăn gì, muốn chơi gì thì cứ nói với bà, biết không?” Đầu gối hơi khụy xuống, tầm mắt ngang với hai đứa trẻ, động tác này hoàn toàn không làm ảnh hưởng gì tới vẻ lịch sự tao nhã của bà, ngược lại càng làm bà có thêm vài phần thân thiết và dễ gần. Vừa thấy đã biết là người có nhiều kinh nghiệm trong việc ở chung với trẻ con, biết cách biểu hiện thế nào để lũ trẻ tháo gỡ sự đề phòng với mình. Rốt cuộc, cũng là người đã lên chức bà ngoại... Hàn Sóc ngả người lên đầu vai mẹ mình, cười nói: “Được rồi, mọi người có muốn nói chuyện cũng đừng nói ở của thế chứ, vào nhà đi đã! Đúng rồi mẹ à, mẹ đã bảo dì giúp việc dọn phòng trên lầu chưa ạ?” “Yên tâm, hết thảy đều xong rồi, cũng đổi mới cả ga trải giường và chăn. Những dụng cụ có góc cạnh sắc nhọn mẹ cũng cho người xử lý rồi...” Đàm Hi cảm động, gật đầu nói cảm ơn. Khương Mỹ Linh: “Đừng khách sáo làm gì. Chole không có nhiều bạn bè lắm, cháu là người đầu tiên nó dẫn về nhà đấy, dì rất vui, cũng rất cảm kích.” “Mẹ! Đang vui vẻ lại nói cái này làm gì? Đi thôi, đi thôi, chúng ta mau vào nhà đi, trước khi con đi đã bảo dì giúp việc hầm tổ yến, chắc giờ đã xong rồi đấy...” Huyết yến tốt nhất, giá trị xa xỉ. Cô bé Ngộ Hạ vừa thấy thì hai mắt đã sáng rực, âm thanh vừa giòn vừa vang: “Cảm ơn mẹ nuôi!” “Ai da, cục cưng ngoan, lại gọi một tiếng nữa nghe xem nào?” Hàn Sóc trêu cô bé. “Mẹ nuôi! Mẹ nuôi!” Hàn Sóc cười tít mắt như tắm mình trong gió xuân. Uống tổ yến xong liền bắt đầu ăn tối, bò bít tết với rượu vang đỏ, còn có gan ngỗng, trứng cá muối. Đàm Hi vừa nhìn đã biết là đồ tốt, có thể thấy Hàn Sóc đã bỏ ra không ít sức khi chiêu đãi bọn họ. Trong lòng cảm động nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì, vui vẻ ăn hết bữa tối được chuẩn bị kỹ càng này. Màn đêm vừa buông, người giúp việc liền mang bánh ngọt lên phòng khách. A Lưu tránh ra thật xa, vẻ mặt ghét bỏ. Cô bé con nhìn Đông nhìn Tây, có vẻ hơi ủ rũ. Đàm Hi đưa cho cô bé một miếng bánh, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế?” “Tại sao không thấy anh A Thận ạ?” Đàm Hi nhìn quanh, quả thật là không thấy cậu nhóc kia đâu, tạm thời đè nén sự nghi hoặc trong lòng xuống, an ủi con gái: “Đừng vội, tối nay hỏi mẹ nuôi xem sao.” “Vâng.” Nhận được câu trả lời chính xác, cuối cùng cô bé con cũng chịu ăn uống, nhét miếng bánh vào miệng, nhai lấy nhai để: “Ngon quá!” Hai mắt cong lên, cười cực kỳ thỏa mãn. Đêm xuống, Đàm Hi cho hai chị em đi ngủ, thấy bọn chúng đã chìm vào giấc mộng mới ra khỏi phòng đi tìm Hàn Sóc. “Cửa không khóa đầu, đang chờ cậu mà.” Vừa mới đi tới cửa, còn chưa kịp gõ thì đã nghe thấy tiếng Hàn Sóc từ trong truyền ra. Đàm Hi cũng không khách khí, đẩy cửa ra, lập tức tiến vào. Trên chiếc bàn thấp cạnh cửa sổ sát đất có một chai rượu vang đỏ, hai cái ly chân dài, bên ngoài cửa sổ là bóng đêm yên tĩnh, lặng lẽ chờ người chưa ngủ tới đây. “Muốn uống à?” Đàm Hi nhấc chai rượu lên, hơi ước lượng. Hàn Sóc lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp màu bạc: “Còn muốn hút thuốc nữa, đồ quý giá độc nhất vô nhị của tớ đấy, có muốn thử không?” Mấy năm nay, Đàm Hi đã cai được thuốc. Nhưng đêm nay, gặp lại người đã lâu không gặp, những ngày tháng thanh xuân vườn trường như hiện ra trước mặt, không khí tốt như thế này, buông thả một chút thì có sao? “Được, cho tớ một điếu đi.”