10 phút sau, hai người Thời Lục gặp ông Cát xong, đi ra khỏi văn phòng. Ánh mắt Lục Chinh âm trầm. Thời Cảnh buồn bực lo lắng. Giới nghiêm... Sự việc nghiêm trọng đến mức này rồi ư? Chỉ có khởi động đề án chống khủng bố cấp 1, mới không cho phép ra vào, bao nhiêu năm rồi không gặp lại chuyện hiếm thấy như vậy, mà hôm nay lại... “Lão Lục, sao tôi cứ cảm thấy... không được bình thường?” Trả lời anh ta chỉ có không khí. Thời Cảnh lẩm bẩm: “Đầu đến mức như thế đâu? Vả lại thời gian kết thúc lệnh giới nghiêm cũng chưa được định đoạt...” Câu nói đầy đủ của ông Cát là... “Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, tạm thời phong tỏa quân khu, yêu cầu mỗi một người trong này đều phải phối hợp với công tác điều tra, đợi sự việc kết thúc mới nghĩ đến việc gỡ bỏ lệnh giới nghiêm. Trong thời gian đó, các cậu ăn ngủ lại tại quận khu, tạm thời chặn đứng việc liên lạc với thế giới bên ngoài. Sự việc kết thúc Ba ngày? Năm ngày? Nửa tháng? Thời Cảnh ngửi thấy một mùi vị bất thường... Con tim Lục Chinh chùng xuống, cảm giác lo lắng bất an dâng trào. Tại sao lại giới nghiêm vào lúc này? Rốt cuộc phía bên trên muốn phòng bị ai? Không đi điều tra kẻ lấy cắp, mà nhốt mọi người vào trong này, rốt cuộc có mục đích gì? Một khi thấy nghi ngờ thì sẽ phát hiện ra rất nhiều chỗ không hợp lý. “Tôi đi tìm ông Trương.” Người duy nhất có thể sánh ngang vế với ông Cát. “Này... cậu chạy cái gì chứ? Đợi tối đi với!” Bên kia, lại nói đến Đàm Hi, cô chạy như bay suốt một đường, cuối cùng dừng lại trước cổng quân khu, còn chưa kịp đến gần đã bị hai binh sĩ mang súng ngăn cản lại. Nếu không phải vì muốn gặp Lục Chinh, cô cũng sẽ không xuất hiện tại đây trong lúc căng thẳng mấu chốt thế này. Giống như Thời Cảnh nói, tuy tạm thời không có chứng cứ chỉ tội cô, nhưng suy cho cùng vẫn là đối tượng tình nghi, xuất hiện lộ liễu như thế, nhỡ để lộ ra dấu vết gì thì hậu quả... Nhưng Đàm Hi không thể đợi thêm nữa được. Có phải lập tức gặp được Lục Chinh, nói hết những lời trong lòng, những lời giải thích vẫn chưa được nói ra cho anh nghe. Giống như nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì về sau sẽ không còn có thêm cơ hội nào nữa... “Đồng chí, tôi tìm người, có thể cho tôi vào không?” Đàm Hi kiềm chế tính nóng nảy, nhẫn nại lên tiếng. “Tìm người?” “Đúng! Lục Chinh.” Nghe thấy tên của thần tượng, vẻ mặt của binh sĩ hơi dịu xuống, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định: “Không thể vào được.” “Tôi có thể đăng ký!” Đàm Hi lấy chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên ra. “Tôi nói rồi, không được, cho cô một phút phải rời khỏi đây!” Đàm Hi nghiến răng, giọng điệu không còn kiên nhẫn như lúc trước nữa, cô nổi cáu lên: “Dựa vào gì không cho vào? Bây giờ tôi có việc rất quan trọng muốn báo cáo với Thủ trưởng!” Hai binh sĩ không tranh cãi với cô nữa, đứng trước mặt Đàm Hi, làm thành bước tường thịt ngăn cản cố. Đàm Hi tức giận, hai mắt đỏ bừng: “Các anh không đi diệt trừ quân địch mà lại đi bắt nạt một người phụ nữ như tôi, mặt mũi đâu? Đúng là bôi đen lên bốn chữ quân đội nhân dân! Có thể do cầu khích tướng này phát huy tác dụng, cũng có thể dáng vẻ hai mắt đỏ ửng của cô trong quá tội nghiệp, một binh sĩ nhẹ giọng... “Cô gái à, chúng tôi cũng làm việc theo mệnh lệnh của cấp trên thôi, cô đừng làm khó chúng tôi...” “Ồ, mệnh lệnh của cấp trên là không cho tôi vào? Đạo lý gì đây?” “Không phải cố, là tất cả...” “Đủ rồi...” Nhận thấy đồng đội của mình nói quá nhiều, binh sĩ còn lại ngắt lời, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi bằng ánh mắt sắc bén: “Cơ hội cuối cùng, tóm lại cố có đi hay không?” Đàm Hi biến sắc, cắn răng xoay người rời đi. Mãi đến khi đuôi xe biến mất khỏi tầm nhìn, hai người mới trở về vị trí của mình, tiếp tục đứng gác. A: “Sau này nếu còn có người đến, không cho vào là không cho vào, không cần phải giải thích nhiều như thế.” B: “Nếu vẫn dây dưa giống như cô gái lúc nãy thì sao?” A: “Luận công làm việc. Nếu tình hình nghiêm trọng, trực tiếp bắt giam.” B: “Đã rõ!” Trên đường trở về, Đàm Hi hạ của xe xuống, gió lạnh thổi vào, khiến cảm xúc bực bội dần trở nên bình tĩnh, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo hơn. Nhớ lại tình cảnh lúc này, tiến hành phân tích... Đầu tiên, thái độ của binh sĩ rất cứng rắn, không có chỗ để thương lượng thêm, cho thấy đó là lệnh của cấp trên. Thứ hai, thật ra không khó đoán được lời chưa được nói hết của binh sĩ kia... “Không phải cô, là tất cả...” mọi người đều không thể tiến vào. Nếu ngay cả “vào” cũng không được, thì rất có khả năng cũng hạn chế luôn việc “ra“. Nói cách khác, với tình hình hiện tại của cô và Lục Chinh, đã không phải là “có muốn gặp nhau hay không” mà là “có thể gặp được nhau hay không“. Tư duy ngày càng rõ ràng, nhưng thắc mắc trong lòng lại chưa hề chấm dứt. Tại sao lại sắp xếp như thế? Đàm Hi có cảm giác, phía quân đội rất có thể đang đánh một ván cờ, và cô và Lục Chinh đã vô tình bị ép thành “người trong cuộc“. Đột nhiên, di động đổ chuông, kéo suy nghĩ đang bay xa của cô trở về. Là một số điện thoại lạ. Đàm Hi không bắt máy, nhưng chưa đến 5 giây di động lại đổ chuông. “Alo.” Thăm dò, phòng bị. “...” Đầu dây bên kia không người đáp. Đàm Hi cau mày: “Anh là ai? Nếu không lên tiếng thì tôi cúp máy đây.” Vào lúc cô chuẩn bị nhấn nút kết thúc cuộc gọi thì đầu dây bên kia cũng lên tiếng... “Đàm Hi, tôi biết tất cả những gì cô đã làm.” Giọng của hắn trầm thấp, từ tính, ngữ điệu rất thản nhiên, giống như đang nói “thời tiết hôm nay thật đẹp, thích hợp ra ngoài chơi.” Nhưng đối với Đàm Hi mà nói, thì nó chẳng khác gì với tiếng sét đánh ngang tai. “... Dịch - Phong - Tước.” Câu cô dùng là câu trần thuật, nhấn nhá từng chữ một.