Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 921: Đàm hi cô đang muốn làm gì? đại sự!

Trương Như Thu không nói gì.

Đàm Võ nghe vậy nhìn lướt qua hai người phụ nữ, “Vi Vi à, con vội vàng gọi ba mẹ về đây là để nghe con oán thán về Đàm Hi?”

Đàm Vị hơi rụt cổ lại, “Ba, con...”

“Đúng là hồ đồ! Con còn chế dạo này ba còn chưa đủ phiền phức vì chuyện giá cổ phiếu à?”

“Giá cổ phiếu?” Đàm Vi không hiểu.

“Có nói con cũng không hiểu” Đàm Võ vứt lại một câu, phất tay áo rời đi.

“Mẹ! Mẹ nhìn ba đi kìa...”

Trương Như Thu thở dài, “Vi Vi, con cũng nên hiểu chuyện hơn một chút đi”

Đàm Vi luống cuống, “Mẹ, con đầu có không hiểu chuyện đầu, cả mẹ cũng nói thế à.”

“Không phân biệt tình hình, gọi ba mẹ về đây, đó là thứ nhất; đố kỵ đỏ mắt, ăn nói lung tung, đó là thứ hai, rõ ràng đã sai nhưng còn không biết mình sai ở đâu, đây là thứ ba”

Trương Như Thu có thể trở thành người vợ hiền thục đảm đang của Đàm Võ, giúp đỡ ông ta quản lý công ty, đương nhiên năng lực của bản thân bà ta là không thể xem thường, lại cộng thêm quanh năm lăn lộn trong nghề, cho nên đôi mắt đã sớm lão luyện hơn người.

Khi không nể mặt ai thì một chậm thấy máu.

Đàm Vị thẹn đỏ bừng mặt lên, nhưng vẫn không cam lòng nhận thua tại đây, cứng miệng nói: “Con thừa nhận, con không nên nói dối để lừa ba mẹ về, nhưng con thấy khó chịu trong lòng, không nói ra sẽ uất ức mà chết mất!”

Trương Như Thu hừ lạnh, nhưng vẻ mặt có chút hòa hoãn đi đôi chút.

“Hơn nữa, Đàm Hi chẳng phải là chỉ dựa hơi vào ngọn núi vững chắc nhà họ Lục đó sao, có chuyện tốt đẹp gì cũng mình cô ta chiếm hết, con nói thế không sai chứ? Đâu phải chỉ là ăn nói lung tung?”

“Lục Chinh không có khả năng ăn gian được ở một giải thưởng quy mô quốc tế như thế” Trương Như Thu trầm giọng nhắc nhở.

“Mẹ, mẹ nói thế là sao chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đàm Vị thoáng chốc âm trầm đến đáng sợ.

Mới đầu Trương Như Thu đã có ý nghĩ phải khiến Đàm Vị tỉnh táo lại, cho nên đương nhiên sẽ ăn nói không hề khách sáo: “Ý tứ rất rõ ràng, Đàm Hi giành được giải thưởng đó hoàn toàn là dựa vào thực lực, không hề liên quan gì đến Lục Chinh”

“Không thể nào!”

“Sao lại không thể?”

“Trong nước có bao nhiêu họa sĩ như vậy đều không giành được giải thưởng đó, dựa vào đâu mà nó giành được giải thưởng đó chứ?”

“Nhưng đúng là nó đã giành được giải thưởng đó rồi, không phải thế hay sao?”

Đảm Vi tức đến giậm chân, “Mẹ! Sao giờ cả mẹ cũng nói giúp cho nó thế! Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ?!”

“Vi Vi, mẹ không muốn giúp ai hết, mà là mẹ muốn con biết rằng, nếu sự đố kỵ của một người phụ nữ không thể chuyển hóa thành động lực để tiến lên thì nó sẽ trở thành thứ vô dụng nhất!”

Cô gái ngẩn người.

Trương Như Thu thấy cô ta đã nghe vào, trong lòng bỗng thấy có vài phần được an ủi, “Mẹ hiểu tâm trạng của con bây giờ, cũng rất hiểu cảm xúc của con lúc này, nhưng mẹ phải nói cho con biết, những thứ đó không hề có tác dụng gì cả. Con có có mắng khó nghe thế nào thì cũng không hề hấn gì với Đàm Hi, mà ngược lại còn hạ thấp phẩm cách của con xuống”

“Vậy... bây giờ con phải làm thế nào đây?”

“Làm cho tốt chuyện của mình. Mỗi người có một thế mạnh riêng. Đàm Hi vẽ tranh được nhận thưởng. Con làm diễn viên cũng như vậy được, chẳng phải thế sao?”

Hai mắt Đàm Vi sáng bừng lên, như thể cuối cùng cũng tìm được đường ra để phát tiết cảm xúc, thoáng chốc dã tâm đã bừng bừng cuộn trào.

Trương Như Thu thấy vậy, đôi mắt hiện lên sự hài lòng, đây mới là khí chất và tư thế mà con gái bà nên có.

“Mẹ, con hiểu rồi”

“Vậy thì tốt”

Giải quyết xong vấn đề của bản thân, Đàm Vi bắt đầu quan tâm đến công ty: “Vừa rồi ba nói đến chuyện giá cổ phiếu là sao vậy mẹ?”

Nhắc đến chuyện này, Trương Như Thu càng thấy đau đầu hơn.

Đầu tháng Chín, giá cổ phiếu Đàm Thị bắt đầu trượt xuống hơn so với cùng kỳ năm trước gần 10%, sau đó có xu hướng tăng nhẹ lại, nhưng vẫn duy trì ở mức khá thấp.

Rất nhiều nhà đầu tư nhỏ lẻ đã mất lòng tin, lần lượt bán tháo. Động thái này khiến tình hình kinh doanh và tài chính hiện tại của Đàm Thị có thể nói là đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.

Theo đánh giá sơ bộ, giá trị của hai người Đàm Võ và Trương Như Thu đã rút bớt lại gần hai trăm triệu.

Đàm Vi hít một ngụm khí lạnh, chẳng trách ba đột nhiên lại nổi giận đùng đùng lên như vậy.

“... Thôi bỏ đi, có nói mấy chuyện này con cũng không hiểu được” Trương Như Thu mệt mỏi xoa mi tâm. Ban đầu bà ta định cho con gái học ngành tài chính hoặc là quản trị doanh nghiệp, nhưng không ngờ Đàm Vĩ một lòng chỉ muốn thi vào Học viện Điện ảnh. Bà ta chỉ có một cô con gái bảo bối, không nỡ lòng nào cưỡng ép cô ta.

Nay nghĩ lại không khỏi thấy hối hận.

Cả một công ty lớn như vậy, gia nghiệp bà ta và Đàm Vô lăn lộn giữ gìn suốt bao năm nay, dù sao cũng phải có người thừa kế.

Chỉ là có một điểm khiến Trương Như Thu bây giờ vẫn còn thấy kỳ lạ.

Thái độ của Đàm Võ trong chuyện con gái thi vào đại học, lựa chọn chuyên ngành gì không còn cưỡng ép và độc tài như trước kia nữa.

Trương Như Thu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.

Trực giác nói cho bà ta biết, trong đó nhất định là có nguyên nhân gì khác, nhưng lại không dám suy nghĩ quá xấu xa.

“Mę? Me!”

“... Hả? Con nói đi”

Đàm Vi mím môi, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt: “Gần đây mẹ bị sao vậy?”

“Cái gì mà bị sao vậy?”

“Vẻ mặt hoảng hốt, thường xuyên ngẩn người, còn có cả nếp nhăn nữa.”

Trương Như Thu bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, vỗ tay con gái: “Làm gì quá đến mức như con nói?”

Đàm Vị nghiêm chỉnh đáp, “Có đấy”

Ánh mắt hơi lóe lên, đáy mắt rất nhanh lướt qua điều gì đó, nhưng tốc độ quá nhanh, cho nên khiến người khác khó lòng nắm bắt được. Trương Như Thu mỉm cười. Tuy đã ngoài năm mươi, nhưng gương mặt được chăm sóc kỹ càng, dù đã già, nhưng vẫn còn rất đa tình.

“Gần đây công ty không được yên ổn lắm, khó tránh khỏi có nhiều việc phải suy nghĩ, lại cộng thêm dạo này mẹ ngủ không được ngon... Được rồi, mẹ về thư phòng xem báo cáo, con nghỉ ngơi sớm đi”

Đàm Vi nhìn bóng lưng mẹ mình, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Cho đến khi cánh cửa thư phòng khéo lại, Trương Như Thu mới thở phào một cái.

Bà ta trầm mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt hoàn toàn khác với khi ở cạnh con gái.

Chỉ thấy bà ta lấy điện thoại ra, thành thục bấm gọi một dãy số, rất nhanh sau đó đối phương đã nghe máy, gọi “dì Thu”

“Tiểu Tĩnh, đang làm gì đó?”

“Cháu vừa chuẩn bị xong tài liệu ngày mai cần dùng trong cuộc họp, đang định lát nữa xem tivi.”

Giọng nói của Nhậm Tình vẫn ngoan ngoãn y như trong trí nhớ. Trương Như Thu tỏ vẻ hài lòng, “Gần đây công ty nhiều việc, vất vả cho cháu quá”

“Dì Thu, dì đừng nói vậy, cháu đi làm nhận lương mà”

Hai người trò chuyện vu vơ mấy câu, Trương Như Thu bắt đầu vào đề tài chính, “Dạo này chú cháu hình như bận låm à?”

Nhậm Tĩnh hiểu ý, nhanh nhẹn báo cáo lại hành trình một tuần gần đây cho bà ta nghe.

Trương Như Thu cau mày lại, nhớ lại một lượt từng điểu Nhậm Tĩnh nói, đối chiếu từng cái, nhưng vẫn không phát hiện ra được điều gì bất ổn, lúc này sắc mặt mới dịu đi, dáng vẻ thoải mái.

“.. Cụ thể là vậy ạ?

“Tiểu Tĩnh, cháu làm tốt lắm, không uổng công dì tốn bao công sức thuyết phục chú cháu cho cháu làm thư ký cho chú”

“Cảm ơn dì Thu, hai mẹ con cháu vẫn luôn rất biết ơn dì” Nói xong, Nhậm Tĩnh dường như buồn nôn, nhưng giọng nói vẫn không có bất kỳ sơ hở nào lộ ra.

“Đứa trẻ ngốc nghếch này, nói gì đến biết ơn với không biết ơn chứ? Đều là người một nhà cả”

Nhậm Tinh cầm điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo: “Uống nước phải biết nhớ nguồn. Dì Thu có gì cần đến cháu thì cứ nói, núi đao biển lửa thế nào cháu cũng sẽ không khước từ”

Trương Như Thu oán trách, “Cháu vẫn luôn là một cô gái ngoan, dù không có chuyện gì khác cả, chỉ có chuyện liên quan đến chú cháu thôi, phải luôn luôn theo sát để ý cho dì”

“Vâng, dì yên tâm đi ạ.”

Kết thúc cuộc gọi, gánh nặng trên vai Trương Như Thu đã nhẹ đi không ít.

Bên kia, Nhậm Tĩnh che miệng cười đến ngửa cổ ra sau.

Dì Thu à dì Thu, bà cũng có ngày bị đùa cợt như con khỉ cơ à? Đúng là thú vị quá đi...

“Có chuyện gì khiến em vui đến mức này thế?” Đàm Võ đi từ trong thư phòng ra, ngồi xuống bên cạnh, cánh tay dài vươn ra. Nhậm Tĩnh thuận thế ngã nhào vào trong lòng ông ta.

“A... em nhặt được tiền”

“Lại nghịch ngợm rồi!” Đàm Võ cười nhéo mũi cô ta, ánh mắt cưng chiều.

Nhậm Tình ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Đàm Võ, “Em vừa nghe một cuộc điện thoại”

“Ai gọi?”

“Dì Thu”

Ý cười ngưng lại, đôi mắt Đàm Võ tối đi, cánh tay đang gác trên vai Nhậm Tĩnh cũng từ từ thu lại, đặt lên đầu gối mình.

“Sao nào? Em nhắc đến bà ta, anh không vui à?” Nhậm Tĩnh ngồi thẳng người lên, đôi mắt tràn ngập sự ấm ức.

“Tiểu Tĩnh, trước đây anh đã nói với em thế nào? Em quên rồi à?”

Nhậm Tĩnh ngây người.

Ánh mắt Đàm Võ sắc bén, “Tiền bạc, nhà cửa, xe, kể cả cơ hội thăng tiến anh đều có thể cho em, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải biết rõ vị trí của mình, đừng vọng tưởng đến những thứ không có thật đó”

“Thứ không có thật?” Nhậm Tĩnh mỉm cười chế giễu, đáy mắt có ảnh lệ, “Em thích anh, em muốn ở bên anh, chẳng lẽ như vậy là sai sao?”

“Chẳng phải bây giờ em đã ở bên anh rồi đó thôi?”

Nhậm Tinh lau khóe mắt, cố nén lại nghẹn ngào: “Rõ ràng anh biết ở bên nhau mà em nói nghĩa là gì, em muốn lấy anh, muốn trở thành vợ của anh!”

Sắc mặt Đàm Võ trầm xuống, ánh mắt âm u, dường như dù có nhiều nước mắt hơn thế cũng không thể làm ông ta rung động được.

Nhậm Tĩnh thấy bị thương trong lòng.

Cô ta thích người đàn ông này, nếu không tại sao lại dâng bản thân còn sạch sẽ nguyên vẹn cho ông ta được chứ?

Nhưng chút cảm giác thích đó đã dần biến mất đi sau khi phải nhận sự coi thường và lạnh nhạt của ông ta, không còn gì nữa.

Vì chữ “tình” mà quyết bước đi bước đầu tiên, nhưng lại vì có chữ “lợi” nên mới duy trì được sự gắn bó.

Nhậm Tĩnh nghĩ lại thôi đã cảm thấy châm chọc rồi.

Nhưng Đàm Võ lại liếc nhìn Nhậm Tĩnh, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, cằm cong lên một đường cong quật cường: “Đừng có nói những lời ngu ngốc nữa. Chắc em biết, anh thích nhất là phụ nữ thông minh”

“Giống như Lộ Dịch Sa sao?”

“Em điều tra anh?!”

“Ha... niềm vui mới của anh suýt nữa thì đẩy em xuống lầu, em còn phải điều tra nữa hay sao?”

“Không thể nào!” Trong ấn tượng của Đàm Võ, Lộ Dịch Sa là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, không tranh không cướp, độc lập tự tin.

Nhậm Tĩnh vén ống quần lên, “Anh đã từng hỏi em mấy vết máu bầm ở đây sao lại có đúng không? Em không ngu đến mức tự ngã làm mình bị thương rồi vu oan hãm hại cô ta chứ?”

Người đàn ông không nói gì, một lúc sau, trầm giọng thở dài, cuối cùng vẫn thương xót cô ta.

Chỉ một ánh mắt đó, nước mắt của Nhậm Tĩnh đã không nhịn được nữa, từng giọt rơi ra rớt xuống, “Đàm Võ, anh đúng là không có lương tâm.”

“Được rồi, được rồi, chúng ta đừng cãi nữa, ngày mai anh sẽ nói chuyện cho rõ với cô ta, sau này sẽ không qua lại với cô ta nữa”

“Hừ! Anh còn dám qua lại với cô ta nữa à? Người phụ nữ đó suýt nữa làm con trai anh ngã, nếu em không phản ứng nhanh đã sớm...”

Đàm Võ ấn chặt hai vai cô ta, mạnh đến đáng sợ, nghiến răng nhả từng chữ một, “Em nói cái gì?”

Nhậm Tĩnh nín khóc mỉm cười, hai tay vuốt ve bụng, “Em có thai rồi, 11 tuần.”

“Là con trai à?” Đôi mắt già nua đang âm trầm bỗng sáng bừng lên.

Nhậm Tĩnh cắn môi, gật đầu, khuôn mặt mỉm cười.

“Anh có con trai rồi sao?! Hay lắm! Tĩnh Tỉnh, em giỏi lắm! Sao em không nói sớm cho anh biết?”

“Nói cho anh biết thì có tác dụng gì chứ? Bảo bối đáng thương của em, sinh ra đời đã định trước sẽ không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.”

“Vớ vẩn! Con trai duy nhất của Đàm Võ anh, người thừa kế tương lai của Đàm Thị, ai dám nói nó không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời chứ?”

“Có thật vậy không?” Nhậm Tĩnh mở to hai mắt nhìn ông ta.

“Đương nhiên rồi.”

Dựa vào ngực ông ta, người phụ nữ nhếch môi lên cười, dường như mang theo niềm vui mừng của người phụ nữ sắp được làm mẹ, nhưng ý cười lại không vào trong đáy mắt, thậm chí còn che giấu sự phẫn hận và không cam lòng như có như không.

Con trai của cô ta là người thừa kế, vậy còn mẹ đứa bé thì sao?

Đàm Võ xưa nay chưa bao giờ muốn cho cô ta một danh phận, cho dù cô ta có sinh được con trai cho ông ta.

Nếu đã như vậy thì còn gì phải do dự nữa chứ?

Bạc nhất là tình cảm, nói hết là hết, chỉ còn chữ “lợi” là thực tế nhất.

Đêm, Đàm Võ rời khỏi biệt thự.

Nhậm Tĩnh tắm xong, mặc đồ ngủ rồi đi đến trước cửa sổ, nhìn ra màn đêm mênh mang, rất lâu sau cô ta mới thu hồi lại ánh mắt, quay về phòng ngủ.

Cầm điện thoại lên, gọi đến một dãy số...

Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, “Alo, tôi là Đàm Hi”

“Tôi, Nhậm Tĩnh”

“... Có chuyện gì không?”

“Còn chưa chúc mừng cô nhận được giải thưởng Luciano, trở thành người đầu tiên trong giới thư họa nước nhà được vinh danh ở đó”

“Cảm ơn” Không kiêu ngạo cũng không nóng nảy.

«

>>

“...”

“Còn có chuyện gì nữa?”

“Trước đây cô đã nói, chỉ cần tôi có thể lấy được một nửa số cổ phần trong tay Đàm Võ, thì sẽ được chiết khấu năm phần trăm so với giá cổ phiếu thị trường, có thể giúp mẹ con tôi ngụ cư ở Australia?”

“Đúng vậy, tôi đã từng nói như thế?

“Bây giờ còn được coi là thật không?”

“Đương nhiên rồi.”

Đôi mắt Nhậm Tĩnh lướt qua sự khôn lanh, “Được, tôi sẽ nhanh chóng đưa cho cô thứ cô muốn”

“Đương nhiên là cô phải nhanh” Đầu dây bên kia không nhanh không chậm nói.

“Cô có ý gì?”

“Dù sao hai tháng này, giá cổ phiếu của Đàm Thị sẽ biến động thế nào không ai dự đoán trước được. Nói tóm lại, sẽ không còn lạc quan như bây giờ nữa đâu. Cô càng lấy được nhanh thì phần chiết khấu cho cô sẽ càng cao”

Nhậm Tinh thầm kinh ngạc, “Đàm Hi, rốt cuộc cô đang muốn làm gì?”

“Đại sự”