“Ta nghe Thời Cảnh nói, kỹ thuật máy tính của cô là do cô tự học lấy?”
Đàm Hi gật đầu.
Hai mắt ông Cát phát sáng, hai tay đấm vào nhau, nhả ra hai chữ...”Thiên tài!”
Đàm Hi tỏ vẻ khiêm tốn kịp thời, thể hiện không dám nhận, nhưng trong lòng lại vui mừng nở hoa.
Còn có gì khiến người ta phấn khích hơn việc nhận được khẳng định trong lĩnh vực chuyên môn của mình chứ?
Mỗi khi vào lúc này, cô đều không khỏi nhớ đến Cố Miên, đó mới là thiên tài đích thực, học thức đầy bụng, vô cùng tài giỏi.
Nếu không vì cậu ấy, dựa vào tính cách hoang đường trong kiếp trước của Đàm Hi, vốn chẳng thể nào chịu ngoan ngoãn học tập, càng đừng nói đến việc nắm vững bộ môn kỹ thuật lập trình khó nhai như thế.
Sao cô lại may mắn đến thế...
Kiếp trước có ánh nắng mặt trời dịu dàng ấm áp như Cố Miền, kiếp này có một bầu trời sao rộng mênh mông như Lục Chinh.
Ông Cát thấy tâm trạng của cô bỗng nhiên đi xuống, suy nghĩ dường như đã bay xa, bèn họ mạnh một tiếng, cố ý kêu gọi sự chú ý của Đàm Hi.
Chủ đề tiếp theo lại trở về theo kiểu hỏi đáp vô thưởng vô phạt, chủ đề thay đổi liên tục, nhưng triển khai theo cùng một mục đích...
Khuyến cô nhập ngũ!
Đàm Hi trả lời rất lễ phép, vào lúc quan trọng lại không hề mắc câu: “Tôi quả thật không hề có ý định nhập ngũ.”
Ông Cát lại đổi sách lược một lần nữa, lấy Lục Chinh làm đường dẫn, khuyên bảo: “Cô không muốn trải nghiệm những điều Lục Chinh từng trải qua khi xưa hay sao?”
Đàm Hi mỉm cười, nhún vai: “Huấn luyện đặc biệt cộng thêm diễn tập quân sự, bao gồm trò chuyện với Thủ trưởng như bây giờ, chẳng phải tôi đang trải nghiệm đấy sao?”
Ông Cát: “...”
Mắt thấy thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng ông Cát chán nản xua tay, “Cô về trước đi. Chuyện nhập ngũ, ta hy vọng có suy nghĩ cẩn thận.”
Cô nhóc này chẳng khác gì với mũi khoan kim cương, vừa cứng vừa ngoan cố, rất khó công kích.
Muốn có tiến triển mới, hiển nhiên là việc không có khả năng, chỉ đành thả người về trước, nghĩ trước làm sau, xem xem còn có cách gì khác không.
Đàm Hi khẽ thở phào, “Ngài bảo trọng.” Nói xong, xoay người rời đi.
Ông Cát nhìn bóng dáng cổ đi xa, thở dài.
Một cô gái có tiềm lực như thế, bỏ lỡ thật đáng tiếc...
Lục Chinh biết tin Đàm Hi bị ông Cát gọi đi nói chuyện, anh chạy đến lều ngay lập tức.
Một ra một vào, đụng vào nhau.
“Ôi...” Đàm Hi xoa mũi, trách lồng ngực của ai đó cứng quá.
“Em cho rằng mềm như em sao?”
Đàm Hi hơi há miệng, hai mắt trợn lên, “Nhóc chó, đây là quân doanh! Đường đường là Thiếu tướng, chú ý ảnh hưởng, OK?”
“Em đã nói cứng rồi, anh nói mểm, có liên quan gì đâu.”
Cứng rồi...
Giở trò lưu manh trong vẻ mặt nghiêm túc, đẳng cấp của Lục Chinh hoàn toàn có thể mở một lớp đào tạo chuyên nghiệp rồi.
“Còn nữa, lúc nãy em gọi anh là gì? Nhóc chó?”
Đàm Hi nhe răng, cười vui sướng: “Đúng vậy, bắt chước theo ông cụ đó. Hay không nào?”
Lục Chinh đen mặt, “Không hay!”
“Nhóc chó, nhóc chó, nhóc chó... Ưm!”
Lại tập kích?!
Hồn xong, ánh mắt Lục Chinh sâu thẳm, hai má Đàm Hi ửng đỏ.
Bàn tay lớn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, “Nên gọi anh là gì? Hử?”
Đàm Hi vùi đầu vào ngực anh, giống như một chủ đà điểu nhỏ. Lục Chinh vuốt ve eo cô, trong lòng mềm mại, nếu như không phải anh cố gắng kiềm chế, chỉ sợ cơ thể đã có phản ứng rồi.
Một lúc sau, Đà Điểu-Hi ồm ồm, nói: “Đại Điềm Điềm-”
Con tim của anh mềm nhũn ra...
Là cổ, chỉ có mỗi cô, mới có thể khiến cho chiến tướng mạnh mẽ, một Lôi Thần cứng rắn như thép nay bỗng hóa dịu dàng.
Một đêm không mơ, ngủ ngon đến trời sáng.
Đàm Hi và Lục Chinh quấn lấy nhau đến nửa đêm, tuy không có súng thật đạn thật, nhưng nên sờ nên hồn thì không thiếu một thứ nào.
Gần đến rạng sáng mới trở về lều được sắp xếp cho đội bảy.
Mọi người đều đã ngủ say. Cô làm vệ sinh sơ một lược rồi cũng bọc chăn đi vào trong mơ.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học gọi cổ dậy vào đúng 6 giờ.
Trời đã sáng, lấp ló tia nắng ban mai.
Cố ngồi dậy, mơ mơ màng màng cho rằng vẫn còn ở căn cứ Tây Bình, nên tiện tay với lấy đồng phục tác chiến mặc lên người.
Mặc được một nửa mới nhớ ra, diễn tập đã kết thúc, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay có thể về nhà!
.. nằm xuống ngủ tiếp.
Giấc ngủ bù lâu ngày không gặp.
Cuối cùng, Đàm Hi bị Lục Chinh chính tay đào ra khỏi ổ chăn, “Bây giờ là mấy giờ rồi, sao vẫn còn buồn ngủ?”
Lúc này, mọi người đã đi đến căng tin ăn sáng, trong lều chỉ còn hai người họ, tất nhiên cũng không cần e ngại ai.
Đàm Hi nheo mắt, dáng vẻ chưa tỉnh táo hẳn, giơ hai tay ra, nhào vòng lòng anh, cái đầu nhỏ cọ cọ vào đó...
“Đại Điềm Điềm, em không muốn ở đây nữa.”
“Muốn về nhà, nhà của chúng ta.”
Anh thở dài, ôm cô vào lòng, mọi bực bội đều tan biến hết, còn lại sự đau lòng và thương yêu, “Được, hôm nay chúng ta sẽ về.”
“Hả?” Đàm Hi bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu, chớp mắt, sương mù tan đi trong nháy mắt, thay vào đó lại xuất hiện màu sắc vui mừng: “Thật chứ?”
Lục Chinh gật đầu.
“Chóc chóc!” Hôn một cái vào gò má của anh, Đàm Hi mỉm cười đôi mắt cong cong.
“Thế thôi sao?”
“Nếu không thì sao?”
Lục Chinh chỉ vào miệng mình, đòi hôn.
Đàm Hi ngại ngùng quay đầu đi, “Em vẫn chưa đánh răng...”
“Người đàn ông của em không để ý.” Nói xong, anh chủ động hôn xuống.
Đàm Hi bị ôm chặt eo, không trốn được, chỉ có thể bị ép chấp nhận.
Trong lúc quấn quýt, có nghĩ, tối hôm qua cổ có đánh răng hay không nhỉ?
Nhị Gia chỉ cho rằng cô chỉ không đánh răng vào sáng nay: ...
“Ôi!” Mông bị đau, Đàm Hi cau mày: “Anh bóp em làm gì?”
“Ngay cả hôn em cũng không tập trung, không bóp em thì bóp ai?”
Đàm Hi với chiếc mông hơi đau: ...
Vì thấy hơi hổ thẹn do chưa đánh răng, Đàm Hi quyết định không so đo với anh.
Vệ sinh xong, hai người cùng đi đến căn tin ăn sáng.
Đàm Hi đi thụt lùi về sau, Lục Chinh dừng lại đợi cô, “Bao lớn rồi, đi đường còn đi lạc nữa?”