Thứ tối cần chỉ là kết quả.” Phó Kiêu lời ít ý nhiều.
“
“Vậy nên, ý của huấn luyện viên là chỉ cần thắng thì có thể không từ thủ đoạn sao?”
Ha...
“Đấy là ai thế?”
“Đội trưởng đội sáu, Trương Triều Húc.”
“Dám nghi ngờ cả huấn luyện viên, cũng giỏi thật.”
“Nghi ngờ ư? Rõ ràng thằng này đang khiêu chiến quyền uy thì đúng hơn, chán sống rồi.”
“Người của đội bảy cũng chưa dám càn rỡ như cậu ta...” Mắt lạnh của Phó Kiêu đảo qua người vừa lên tiếng, không rõ là tức giận hay vui vẻ, “Em nói không từ thủ đoạn là chỉ cái gì?”
“Làm hết thảy mọi cách có thể đạt được mục đích.”
“Bao gồm cả phản bội quốc gia, phản bội đồng đội, cướp đi mạng sống của người khác?”
Trong mắt Trương Triều Húc hiện lên sự hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Đương nhiên không phải!”
Cậu ta muốn trở thành một bộ đội đặc công ưu tú, cung cung tận tụy, vì nước vì dân, sao có thể làm ra chuyện có lỗi với quốc gia, phạm vào tội ác được chứ?
Sắc mặt Phó Kiều hòa hoãn lại, phút chốc liền cao giọng nói: “Những lời tôi nói tiếp theo đây không chỉ nói cho một mình em nghe, mà còn muốn nói cho tất cả mọi người cùng nghe”
Trương Tiểu Húc nghiêm túc. Mọi người không hẹn mà cùng vểnh tai lên.
Ngay cả Đàm Hi cũng phải nhìn anh ta.
“Dưới tiền để không làm trái với kỷ luật và quy định của quân đội, các em hoàn toàn có thể bỏ đi suy nghĩ cố định, tìm lối tắt, nhưng nhất định phải biết giữ chừng mực, lượng sức mà làm.”
“Lấy chuyện đội bảy cướp xe ra phân tích. Nếu chiếc xe này có đánh dấu cấm tới gần hoặc cẩn thận nguy hiểm vậy thì các em hoàn toàn không được phép động vào nó, còn phải tránh ra càng xa càng tốt, cái này gọi là chừng mực. Cướp thì các em phải chuẩn bị chịu phạt; không cướp, cùng lắm thì các em cố gắng thêm một chút, cuối cùng là có thể thông qua thử thách.”
“Lại ví dụ, người điều khiển chiếc xe này rất mạnh, cho dù các em có lên xe được cũng chưa chắc có có thể cướp được tới tay, không bằng từ bỏ. Cái này gọi là lượng sức mà làm.”
Phó Kiều nói rõ ràng sự thật, mọi người cũng coi như đã hiểu ra.
Trương Triều Húc mím môi như suy tư gì.
Phó Kiểu nhìn cậu ta sau đó âm thanh cũng hạ xuống: “Nếu đội của các em có năng lực đó, cũng có trí tuệ đó, vậy có thể, hoan nghênh tới cướp.”
Đã mắc sai lầm một lần, chẳng lẽ còn có thể phạm phải lần hai sao?
Lần này Đàm Hi có thể thực hiện được hoàn toàn dựa vào việc đánh úp bất ngờ. Nếu lần sau gặp phải tình huống tương tự như thế, tất nhiên Phó Kiểu sẽ đề phòng hơn.
Còn có thể cướp nổi?
Nằm mơ!
Thế nên, rõ ràng thành công của đội bảy là không thể bắt chước.
Trương Triều Húc suy nghĩ chuyện này cẩn thận xong liền lập tức ủ rũ, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trạch, đôi mắt tràn ngập sự phức tạp.
Cũng may, cảm xúc uể oải không kéo dài lâu lắm, nhanh chóng chuyển thành ý chí chiến đấu mạnh mẽ! Lúc này mới vừa bắt đầu, sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế được chứ?
Giang hồ chìm nổi, có lên cũng có xuống, đây là chuyện quá bình thường, chỉ cần chờ xem mà thôi!
Lý Khuê tuyên bố kết thúc huấn luyện. Sau một tiếng “giải tán”, mọi người đều tự quay trở về ký túc xá.
Đàm Hi đứng lại ở phía sau, Hứa Trạch đi tới bên cạnh cổ.
“Vừa rồi cũng may có cậu nhạy bén, nếu không tớ đã trúng kế của gã Trần Tự kia rồi.”
Vốn bọn họ đang chiếm ưu thế, nhưng một khi ra tay đánh nhau thì cũng sẽ thành không có lý nữa rồi.
Đàm Hi: “Chúng ta là một team.” Tức là cùng chung kẻ địch.
“Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cảm ơn cậu!” Hứa Trạch duỗi tay ôm bả vai cô như một người anh em tốt.
“Bỏ ra.”
“Đừng thế chứ, nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cậu đi, có cần tới mức đó không?” Hứa Trạch cười khẽ, tuy nói vậy nhưng cánh tay đang đè trên vai Đàm Hi cũng lặng lẽ rụt về.
“Nói thì nói, động tay động chân làm gì.”
“Chậc.” Quả thực là đủ mọi tính xấu.
“Còn chuyện gì không?” Đàm Hi dừng lại nhìn cậu ta.
“Có.” Hứa Trạch nghiêm túc, “Chuyện quan trọng.”
“Cậu nói đi.” Đàm Hi cũng không khỏi nghiêm túc hơn.
“Vừa rồi cậu cũng thấy đấy, đội ba rõ ràng muốn gây sự. Đội sáu thì chấm lửa thêm củi. Những ngày tới đây chắc sẽ không quá nhẹ nhàng, chính cậu phải chú ý một chút.”
“Chú ý cái gì chứ?”
“Trần Tự. Tên đó cũng chẳng phải cái đèn cạn dầu.”
Đàm Hi nhướng mày: “Cậu và gã ta quen nhau à?”
Hứa Trạch bĩu môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Xem ra không chỉ biết mà còn có mâu thuẫn nữa.”
“...”
“Được rồi.” Đàm Hi phất tay không để tâm lắm, “Việc này tớ sẽ lưu ý.”
“Dù sao cậu cũng nên cẩn thận một chút.”
“Lắm chuyện quá!”
“He, sao mà cậu cứ...” Không nghe lời khuyên thế chứ.
“Cứ gì hả?” Khóe miệng Đàm Hi giật giật, nụ cười không vào đáy mắt: “Nói tiếp đi.”
Hứa Trạch rụt cổ lại, họ khẽ hai tiếng một cách mất tự nhiên, “Thực ra cũng không có gì. Dù sao cậu cứ nhớ kỹ lời tớ vừa dặn là được, phải lưu ý nhiều hơn, cần cẩn thận nữa.”
“Nghe có vẻ như cậu rất sợ cái gã Trần Tự kia nhỉ?”
“Buồn cười! Ai sợ thì người đó là chó con!”
“Ồ.” Đàm Hi dài giọng như hiểu ra.
Khóe miệng Hứa Trạch co giật: “Cậu lại đang nghĩ linh tinh vớ vẩn cái gì thế hả?”
“Có đâu.” Đút tay vào túi quần, Đàm Hi đi nhanh về phía trước, “Đi đây!”
Hứa Trạch đứng im tại chỗ nhìn theo bóng có đi xa dần, hình dáng mảnh khảnh của thiếu nữ còn được điểm thêm vẻ ung dung nhàn nhã.
Cậu ta rũ mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu mới rời đi.
Nhưng vừa xoay người một cái thì bị một bóng đen ập vào mắt, Hứa Trạch hơi kinh ngạc, sau đó tập trung nhìn vào...
“Lôi...” Lời nói tới miệng lại lập tức sửa ngay, “Huấn luyện viên Lục!”
Dưới ánh đèn, cái bóng của người đàn ông kéo dài trên mặt đất, mặt mày anh lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.
“Ů.”
Nhịp tim Hứa Trạch tăng vọt, không ngờ Lôi Thần lại trả lời cậu!
Ôi ôi! Hưng phấn đến mức muốn múa quanh một vòng, phải làm sao đây?
“Không về ký túc xá à?” Lục Chinh đột nhiên mở miệng.
Hứa Trạch được thương mà sợ: “Đang... định định về ạ!”
Lục Chinh nhìn thoáng qua về phía trước, “Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là đường về ký túc xá nữ mà.”
Ặc...
Có chút ngượng ngập...
“Em đi tìm bạn em, đồng đội, một nữ sinh.”
“Làm gì?”
“Da?”
“Cậu tìm cô ấy làm gì?”
Vẻ mặt Hứa Trạch đần độn: “Thì... nói chút chuyện thôi ạ!”
Lôi Thần hỏi cậu cái này làm gì chứ?
Lục Chinh không phải kiểu người thích xen vào đời tư của người khác cho lắm!