“Ê”. Thẩm Hàn gọi cô.
Ánh mắt Đàm Hi vẫn nhìn thẳng.
“E! Này này... sao cô không để ý tới tôi thế hả?”
Đáp lại cô ta là một tiếng hừ lạnh.
Đàm Hi tăng tốc, Thẩm Hàn bám sát theo sau, “Cô muốn cắt đuôi tôi hả? Đáng tiếc, không có cửa đâu.”
“Cô thực ngứa đòn đấy.” Đàm Hi đột nhiên mở miệng.
“Cuối cùng cũng nói chuyện, tuy không phải là lời lẽ tốt đẹp gì.”
“Tại sao lại giúp tôi?” Thẩm Hàn nghiêng đầu nhìn cô.
“Tội đánh nhau còn nặng hơn tội so tài.”
“Vì vậy nên cô lừa huấn luyện viên à?”
Đàm Hi cười nhạt, “Không phải là tôi, mà là chúng ta. Nếu đã lên tàu cướp biển thì đừng mong mình được sạch sẽ.”
“Tôi không định thoát thân một mình! Chỉ là thấy... gan cô cũng to thật, dám nói dối.”
“Không to bằng cổ.”
Thẩm Hàn sở mũi, đổ mồ hôi: “Dù sao... lúc nãy cũng phải cảm ơn cô.”
Đàm Hi lãnh đạm: “Tôi vì mình thôi, không dám nhận lời cảm ơn của cô.”
Thẩm Hàn bĩu môi, đúng là đổ phách lối!
Sau mười vòng, tốc độ hai người chậm đi thấy rõ.
Để giữ thể lực hoàn thành mười vòng còn lại, Thẩm Hàn không dám nói chuyện với Đàm Hi, hai chân nặng như chì, cổ họng khổ đến phát đau.
Nhìn người bên cạnh, hơi thở đều đều, ngay cả bước chân cũng đều nhau.
Làm sao mà cô làm được thế:
Ánh mắt Thẩm Hàn lộ vẻ hoài nghi.
Sau mười năm vòng, thể lực của Thẩm Hàn bắt đầu không chịu nổi, còn Đàm Hi đã có dấu hiệu vượt mặt cô.
Sau cùng, cô ta chậm hơn Đàm Hi đến nửa vòng mới đến đích.
“Không được, không được... mệt muốn chết rồi ...” Đôi chân Thẩm Hàn mềm nhũn, đặt mông ngồi hẳn xuống đất.
Đàm Hi đứng bên cạnh, ngửa đầu uống nước suối ừng ực, sau đó liền đưa chân đá cô ta một cái.
Thẩm Hàn không có phản ứng, y như con lợn chết.
“Nếu cô từng được huấn luyện chuyên nghiệp thì phải biết rất rõ, sau khi vận động mạnh không thể ngồi hay nằm xuống luôn.”
“... Cô quan tâm tôi sao?” Thẩm Hàn ngửa đầu nhìn cô.
Dưới ánh nắng, chiếc cằm đẹp đẽ của người con gái như tắm trong ánh sáng chói lọi, đôi chân vừa thon vừa dài.
Còn gương mặt đó nữa, thật sự xinh đẹp.
Thẩm Hàn nhất thời nhìn đến ngây ngẩn cả người, đến khi...
“Tôi sợ cô bị sốc tại chỗ, lại hại tôi bị phạt nữa.”
“...” Khuôn mặt của người con gái này, đẹp thì đẹp đấy, nhưng mồm miệng độc địa, không dễ thương chút nào.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng chống lại sự bủn rủn của đôi chân mà đứng dậy.
Thẩm Hàn tỏ vẻ tuyệt đối không phải cô ta nghe lời Đàm Hi mà là sợ bản thân bị sốc...
Giờ này, có lẽ không kịp ăn bữa trưa rồi.
Đàm Hi quyết định về ký túc xá nghỉ ngơi.
“Ê! Cô đi đâu vậy?” Thẩm Hàn đuổi theo. Do vận động trong thời gian dài nên mặt cô ta đẫm mồ hôi, đôi má ửng đỏ.
Bước chân Đàm Hi không hề dừng lại: “Tôi đi đâu phải báo cáo với cô sao?”
“Con người cố nói chuyện lúc nào cũng có gai thế hả?”
“Tôi đối với kẻ địch đều như vậy.”
“Kẻ địch?” Thẩm Hàn với cái đầu xanh lè không ngừng chớp mắt, đang nói cô ta sao?
Đàm Hi không lên tiếng, coi như thừa nhận.
“Ít ra chúng ta đã cùng chung hoạn nạn, với lại cô cũng giúp tối rồi, chúng ta làm bạn được không?”
Đàm Hi: “Không cần thiết.” Quả quyết đến mức làm cho lòng người nghẹt thở.
“Có mà, có mà, sau này còn có thể so tài...”
“Cô còn muốn có sau này nữa cơ à?” Đàm Hi cười lên, ánh mắt lạnh lẽo.
Thẩm Hàn có chút giận, “Con người cô thật chẳng biết điều chút nào.”
“Không cần thiết.”
Nói xong, sải bước lớn đi mất.
Thẩm Hàn thấy bóng cô đi xa, có chút ngẩn người ra.
Vừa mới ra khỏi chỗ huấn luyện, trên đường về ký túc xá thì đụng ngay Phó Kiểu.
“Chạy xong rồi?” Anh ta đi tới trước mặt cô.
“Vâng.” Đàm Hi lãnh đạm.
“Nhìn dáng vẻ của em, hình như không phục?”
“Ồ, có chút ạ.”
Thái độ thẳng thắn khiến cho Phó Kiều có chút sững sở, “Không phục cũng phải nhịn. Bởi vì tôi mới là huấn luyện viên.”
Đàm Hi nhếch môi, mặt mày lập trở nên sinh động: “Thầy không cần nhấn mạnh vậy đâu, huấn luyện viên.”
“Tôi chỉ nhắc nhở em thôi.”
“Có cần em nói tiếng cảm ơn không ạ?”
“Nếu em muốn.”
“Ồ, nhưng em không muốn.”
Cách đó không xa, Thẩm Hàn lết hai cái cẳng từng bước tập tễnh, chợt thấy Phó Kiều và Đàm Hi trước mặt, cô ta liền bước chậm lại.
“Huấn luận viên,“ Giọng Đàm Hi nhanh nhẹn, “Em muốn tố cáo.”
“Tố cáo?” Phó Kiểu bị hành động chỉ may gọi gió của cô làm cho nhức não.
Cô gái này, không chỉ diễn giỏi mà còn lắm chuyện.
“Vâng!”
“Em tố cáo ai?”
“Con sâu lông xanh đằng sau ạ!”
Phó Kiểu nhướng mày, đôi mắt tỏ vẻ hứng thủ: “Bạn ấy đã làm gì?”
“Không giao nộp vật phẩm bị cấm.”
“Cụ thể hơn.”
“Từ khuôn mặt trang điểm đậm của cô ta, ít nhất còn giữ một hộp BB cream, một hộp màu mắt, thêm một cây eyeliner và bút vẽ chân mày.”
Phó Kiểu hồi lâu mới phản ứng lại được: “Em... em đang lén tố cáo sao?”
“Bỏ chữ "lén" đi.”
“Vì vậy, huấn luận viên thưởng phạt phân minh, uy tín tuyệt đối, việc này thấy có quản không?”
“... Quản!”
Vì vậy, vừa kết thúc 20 vòng, Thẩm Hàn còn thở hổn hển, tự nhiên không hiểu tại sao lại bị phạt đứng lên ngồi xuống 200 cái nữa.
“... Huấn luận viên, em có thể hỏi nguyên nhân không?” Vất vả lắm mới tiếp thu được sự thực này, Thẩm Hàn tóc xanh liền có phản ứng, có làm ma cũng phải biết rõ tại sao mình chết.
“Có người tố cáo em tàng trữ đồ trang điểm không giao nộp”
“Ai?”
“... Không thể nói.”
“Có phải Đàm Hi không?!”
“Không rõ. Em hãy ở đây đứng lên ngồi xuống 200 cái đi rồi mới được về ký túc xá.” Nói xong, anh ta đi thẳng một mạch.
Để lại Thẩm Hàn muốn khóc nhưng không ra nước mắt, một mình run rẩy dưới mặt trời chói chang.
“Đàm Hi, bà sẽ không để yên cho cô đâu!”