Hàn Sóc chép miệng, dường như đã hiểu ra, cảm khái từ tận đáy lòng: “Tiểu Công Trúa của tớ, cậu giỏi quá!”
Nhiễm Dao cười ngượng ngùng, hai má đỏ bừng lên.
Mấy người dập lửa rồi lại một lần nữa xuất phát.
Ở trong phòng giám sát cách đó không xa, Phó Kiểu ngồi trước màn hình giám sát, ánh mắt khó đoán.
Lý Khuể nhấp môi hai ngụm trà, “Không ngờ mấy cô gái này cũng thông minh đấy chứ. Tôi còn tưởng họ có loanh quanh ở đây hai ba tiếng cũng không ra được, không ngờ chỉ có hai mươi phút”
Chu Dân trầm ngâm thở dài: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, lợi hại lắm! Lão Phó, lần này cậu nhặt được món hời rồi đấy”
Vẻ mặt Phó Kiều lạnh lùng, “Chỉ là biết chút mánh khóe mà thôi.”
“Mánh khóe à?” Lý Khuê hừ lạnh, “Trong số đám tân binh đầu năm đưa vào không có một ai có thể tìm được hướng đúng trong thời gian ngắn như vậy, cậu nói thế có vẻ hơi chua chát rồi đấy! Lão Lý tôi không thích nghe đâu.”
“Thích nghe thì nghe”
“Hừ! Tôi nói sao cậu lại xấu tính thế nhỉ ...” Tức chết đi được!
Chu Dân vội vàng nhảy ra khuyên nhủ: “Lão Phó xưa nay tính khí đều như vậy rồi, cậu còn phí lời với cậu ta làm gì chứ?” Kết quả vẫn là bản thân chịu thiệt.
Lý Khuể hít sâu một hơi, kiềm chế tâm trạng: “Nếu như cậu thấy ngứa mắt thì cứ để mấy cô nhóc đó lại cho tôi.”
Không thể lãng phí tài nguyên tốt được.
Phó Kiêu liếc mắt nhìn anh ta, “Ai nói tôi không coi trọng hả?”
“Cái biểu cảm đó của cậu mà là coi trọng hả?”
Phó Kiểu không muốn nói nhiều, cầm chìa khóa xoay người rời đi, rất nhanh sau đó bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ xe.
“Cậu ta đi đâu đấy?” Lý Khuê phản ứng lại, quay sang nhìn Chu Dân.
“Gần hết giờ, có người đến đích rồi.”
“Nhanh vậy à?” Lý Khuê vô thức nhìn lên một màn hình giám sát, đúng là có người dẫn đầu đến trước rồi, “Cậu ta tên là gì? Học trường nào?”
“Hứa Trạch, Đại học T”
“Đại học T?” Tại sao những hạt giống tốt đều tụ tập ở hết chỗ đó vậy?
Chu Dân vỗ vai người anh em của anh ta, cười nói: “Người anh em, có buồn bực cũng không có tác dụng gì, chúng ta chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi.”
“Hừ! Cậu với tôi vẫn có khác biệt đấy” Lý Khuê không hề cảm kích.
Chu Dần hơi ngẩn người, có ý gì chứ?
Lý Khuê nhíu mày, mơ hồ có chút đắc ý: “Dù sao thì tôi cũng có hai sinh viên quốc phòng, còn cậu ấy à, khụ... đúng là có chút xấu hổ!”
Sắc mặt Chu Dân đen sì.
Nhóm Đàm Hi khó khăn lắm mới tìm được điểm đích, mệt mỏi rã rời.
Còn Hứa Trạch lại ngồi bắt chéo chân, ung dung ngồi trên cọc gỗ uống nước suối.
Tròng mắt Hàn Sóc như muốn rớt cả ra ngoài, “Cậu cậu cậu ta... có phải là người không vậy?”
Đàm Hi: “Chắc là không phải”
Hứa Trạch: “...” Thực ra các cậu nói xấu người khác có thể nói nhỏ hơn mà.
Nhiễm Dao vuốt ngực để thuận khí, nhìn xung quanh: “Tớ cứ tưởng đa số mọi người sẽ đến trước chúng ta, nhưng tại sao...”
Cộng thêm sáu người họ, mới chỉ có mười hai sinh viên đến, còn những người khác đâu?
Theo lý mà nói họ lạc đường giữa chừng, còn bị ném lựu đại hai lần, đáng lẽ ra đã tiêu tốn không ít thời gian, cho nên những người khác rốt cuộc đã gặp phải những gì chứ?
Chớp mắt nửa tiếng trôi qua, Hàn Sóc đã dựa vào cành cây khô ngủ thiếp đi, đa số mọi người lục tục quay về. Gần hai phần ba số người còn vô cùng nhếch nhác chật vật.
Nếu không là toàn thân đầy bùn thì mặt cũng đỏ bừng lên, thậm chí còn có người vừa đi vừa khóc, vô cùng thê thảm.
Đến khi Lý Khuê và Chu Dân dẫn mười mấy người rớt lại cuối cùng đến đích, lúc này đội hình mới tập hợp đầy đủ.
Phó Kiểu bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, mọi người buộc phải phấn chấn lại.
“Nghiêm! Nhìn phải thẳng! Nhìn trước thẳng! Nghỉ...”
Nhìn từ góc độ của anh ta, đám sinh viên vốn hăng hái tràn trề nhiệt huyết lúc này đây đang héo xìu ủ dột như trái cà héo.
Sau khi giáo huấn vài câu mang tính tượng trưng, “Giải tán”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, đối với mọi người giống như âm thanh của thiên sứ vậy.
Mọi người bắt đầu trật tự quay về phòng.
Đàm Hi lẫn trong đám đông, đi theo đám đông tiến lên, nhân tiện còn nghe hết được những tiếng oán thán và chửi rủa trong đám đông.
Đoạn đối thoại 1:
“Ôi mẹ ơi tớ xui xẻo quá đi mất, chân toàn là bùn, còn không dám giặt quần nữa chứ. Đệch!”
“Thôi được rồi, cậu còn tốt đấy, nhìn tớ đi này.”
“Sặc... cậu lăn lộn trong bùn đấy à?”
“Lăn lộn cái con khỉ gì, ông đây bị người ta đẩy xuống đấy!”
“Ai đây?”
“... Không biết nữa”
“Cậu không nhìn rõ à?” Giọng điệu kinh ngạc rõ ràng.
“Tớ... thực ra, tớ cũng không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì nữa, bởi vì lúc đó sau lưng tớ không có ai, nhưng lại có thứ gì đó đẩy tớ.”
Đoạn đối thoại 2:
“Cậu có sao không? Mặt trắng bệch như tờ giấy trắng kìa”
“Không... không sao...”
“Rốt cuộc là sao? Cả giọng nói cũng run cầm cập kia”
“Hình như là tớ giẫm, giẫm phải rắn rồi.”
“Hả?! Ở đâu? Rắn ở đâu?!”
“Không phải ở đây, là lúc nãy, trên đường đi bộ việt dã năm ki lô mét, hình như tớ giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, còn động đậy nữa! Đáng sợ quá đi!”
“Cậu có nhìn rõ là rắn không?”
“Tớ không dám nhìn, hơn nữa lúc đó trời tối đen như mực, có nhìn cũng không nhìn thấy được!”
“Nghe cậu nói vậy tớ cũng cảm thấy lạ lạ”
“Cậu sao vậy?”
“Nhìn mặt tớ đi, một cái hai cái ba cái... bao nhiêu là nốt đỏ, toàn là do côn trùng cắn, ngứa chết đi được ấy! Nhưng lúc đó tới hoàn toàn không thể phát hiện ra những thứ tương tự như côn trùng, bỗng dưng bây giờ xuất hiện bao nhiêu là nốt đỏ, hình như là còn sưng lên nữa, liệu tớ có bị hỏng mặt luôn không?”
Đoạn đối thoại 3:
“Tớ nói cho cậu biết, vừa rồi hình như có hai sinh viên của Đại học Nông nghiệp nhìn thấy ma đấy!”
“Hả?! Ma á? Không phải chứ.”
“Họ nói như vậy mà, tớ cũng không biết thật giả thế nào. Ngoài Đại học Nông nghiệp, còn có mấy người ở Đại học Sư phạm và Đại học Quốc gia cũng nói như vậy.”
“A Di Đà Phật, may mà tớ không gặp phải những thứ kinh khủng đó!”