Chu Dịch thể thốt trong lòng, nhưng sự thật đã chứng minh hắn thực sự không làm được.
“Tập quân sự?”
Dì quản lý ký túc xá gật đầu, nhìn người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo xuất chúng, quần áo bất phàm trước mặt, trong lòng sinh ra sự nghi ngờ.
Phụ huynh chẳng giống phụ huynh, sinh viên cũng chẳng giống sinh viên, hay là... bọn lừa đảo?
Chu Dịch dường như đọc được suy nghĩ của bà ấy, cười lạnh hai tiếng, không hề giải thích bất cứ cái gì. Chính xác hơn là hắn không thèm giải thích với một người chẳng liên quan.
Tâm tình cực kỳ không tốt.
Chu Dịch ra khỏi ký túc xá, rời khỏi trường học, giảm mạnh chân ga lao đi. Gió ngoài cửa sổ như cắt qua mặt mang theo cái oi bức, nóng bỏng của ngày hè càng làm hắn thấy bực bội thêm.
“A Tự, chú ở đâu?”
Điện thoại vừa chuyển máy, tiếng “Alo” của Dương Tự vừa mới buột ra khỏi miệng đã nghe thấy đầu bên kia toàn tiếng gió rít. Dương Tự mất một giây mới mẫn cảm nhận thấy giọng điệu đối phương rất không đúng, như thể đang sinh sự hờn dỗi với ai vậy.
“Em ở nhà.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chung cư bên Tân Thị ấy.”
“Vừa lúc, ra ngoài uống một ly đi.”
“Anh Dịch, anh bị cái gì kích thích thế? Ban ngày ban mặt mà đi uống rượu làm gì?”
“Mười lăm phút nữa anh tới dưới nhà chú, nhanh nhẹn lên giùm cái.”
Dương Tự rên rỉ. Cậu ta còn muốn ngủ nướng nữa, thế này xôi hỏng bỏng không hết rồi...
Chu Dịch chạy xe tới dưới chung cư chỉ mất mười phút.
Lấy một điếu thuốc ra ngồi hút trong xe. Hắn vừa mới ném tàn thuốc xuống thì cửa xe bên ghế phụ bị kéo ra, Dương Tự vừa ngáp vừa ngồi vào.
“Tối qua lại thức đêm à?”
“Vâng.”
“Thảo nào dáng vẻ như túng dục quá độ thế.” Chu Dịch cười nhạt.
Dương Tự trợn mắt: “Chẳng phải em chỉ là chơi game khuya một chút thôi sao, sao lại gọi là túng dục quá độ được chứ? Đâu có như anh...”
“Anh?” Chu Dịch nhíu mày.
“Đúng thế, thay phụ nữ còn chăm chỉ hơn thay áo, thường xuyên ăn thịt, không chơi mèo chỉ chơi đàn bà...”
Dương Tự bắt đầu gắt gỏng, miệng liến thoắng mãi không dừng. Sắc mặt của Chu Dịch càng lúc càng kém. Chẳng lẽ hình tượng của hắn ở trong mắt người khác là như thế sao?
Vậy Hàn Sóc...
Trái tim hắn không khỏi cảm thấy bế tắc.
Cùng thời gian, tòa nhà Lục Thị ở thủ đô.
Sau cuộc họp với các phòng ban, Lục Chinh quay về văn phòng.
Vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì điện thoại đã đổ chuông.
Số điện thoại hiển thị là số mã hóa của quân khu. Thông thường chỉ có văn phòng cấp bậc Đại tá trở lên mới được trang bị máy bàn được mã hóa thế này.
“Alo...”
Mười giờ sáng, chiếc Land Rover tiến vào quân khu thử đồ.
Lính thủ vệ hành quân lễ với ánh mắt nghiêm túc.
Sau khi hội hợp với Thời Cảnh, hai người cùng nhau lên tầng gặp ông Cát.
Cốc cốc...
“Vào đi.” m thanh rắn rỏi của ông cụ truyền ra.
“Ông Cát.” “Thủ trưởng.”
“Ngồi đi.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt không khỏi liếc qua chiếc cặp hồ sơ bằng da bò, sau đó lần lượt ngồi xuống.
Ông Cát đẩy đồ vật tới trước mặt hai người, “Nhìn đi, công văn tuyển quân gửi tới vào tháng tám đấy.”
Lục Chinh không nhúc nhích.
Thời Cảnh mở ra, rút từ bên trong ra một tờ giấy A4, sau khi xem qua thì ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, “Sinh viên đại học á?”
Ông Cát gật đầu: “Trước mắt chỉ thử nghiệm ở thủ đô, tương lai sẽ dần mở rộng ra các tỉnh.”
“Lão Lục, cậu xem đi.”
Lục Chinh nhận lấy, đọc nhanh như gió, ấn đường dẫn nhắn lại.
Sau một lúc lâu, ông Cát lên tiếng: “Các cậu thấy sao?”
Thời Cảnh: “Cuối hạ đầu thu hằng năm, quân đội sẽ tiến hành tuyển quân từ các sinh viên đang học đại học và sinh viên tốt nghiệp, cái này thì không có gì để bàn, nhưng mà tuyển vào đội ngũ bộ đội đặc công tác chiến thì có vẻ không ổn lắm.”
Phải biết rằng, để bồi dưỡng ra một đội ngũ đặc công ít nhất cũng phải mất ba năm, mà nhiều hơn thì năm năm, từ vòng tuyển chọn đầu tiên đã phải đào thải vô số binh lính rồi.
Cho dù có miễn cưỡng giữ lại cũng sẽ vì nguyên nhân gian khổ khi huấn luyện hoặc đủ mọi lý do hạn chế cá nhân mà rời bỏ giữa chừng.
Toàn bộ quá trình giống như đãi cát tìm vàng, mỗi năm người tham gia khảo hạch vượt qua đều không quá năm người, mà trong đó cũng rất ít người có năng lực xuất chúng.
Thế nên, phản ứng đầu tiên của Thời Cảnh khi đọc công văn này ngoại trừ kinh ngạc còn cảm thấy thật vớ vẩn.
Sinh viên mà cũng được xét vào phạm vi gia nhập bộ đội đặc công á?
Đùa cái quái gì thế?
“Dù sao tôi cũng không thấy hay ho gì.”
Ông Cát đưa mắt nhìn sang Lục Chinh: “Cậu thì sao? Ý kiến của cậu thế nào?”
Người sau trầm ngâm trong chớp mắt: “Trong sinh viên cũng có nhiều người có tiềm lực, nhưng nhìn tổng thể tình huống thì tố chất thân thể của họ lại không lý tưởng.”
Thời Cảnh: “Đâu chỉ không lý tưởng, quả thực là quá mức không ra gì ấy chứ.”
Ông Cát tức cười: “Ý kiến này của cậu gọi là thành kiến đấy.”
“Thành kiến thì thành kiến, tôi không thay đổi đâu.” Anh nhún vai, dù sao lợn đã chết cũng chẳng sợ nước sôi.
Ông Cát không nhịn được gõ lên mặt bàn, nhắc nhở: “Đây là công văn.”
Bên trên đã ra quyết định, sẽ không sửa đổi chỉ vì mấy ý kiến cá nhân, chỉ có thể chấp hành, không có quyền xen vào.
Thời Cảnh cứng họng, Lục Chinh không tỏ thái độ gi.
Ông Cát lại lấy từ trong ngăn kéo ra một công văn khác, đưa cho anh, “Đây là tài liệu thống kê tố chất thân thể của sinh viên nhập ngũ cũng như báo cáo các hạng thành tích của lũ trẻ trong vòng tám năm qua.”
Ý gì?
Thời Cảnh nửa tin nửa ngờ nhận lấy. Lúc đầu anh cũng chẳng để tâm lắm, nhưng càng xem thân thể càng không tự giác được mà dựng thẳng lên,
Sau khi xem xong liền như suy tư gì đó.
Lục Chinh không đọc nhưng cũng đoán được nội dung đại khái. Anh chỉ đang tò mò về mục đích mà ông Cát gọi họ tới đây.
Hiển nhiên, Thời Cảnh vẫn chưa ý thức được điểm này. Anh ta vẫn đang rối rắm với chuyện tuyển quân từ sinh viên.
Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi có thể làm gì?”
Nụ cười của ông Cát thâm sâu, cảm khái nói một câu: “Rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện.”
Thời Cảnh: “...”
“Lần này nơi thí điểm tạm quyết định là ở các trường thuộc Tân Thị và thủ đô, vừa lúc tranh thủ lần tập quân sự đầu năm của sinh viên để chọn người, nếu đủ ưu tủ ở các phương diện thì có khi sẽ được thu nhận vào lực lượng dự trữ của Lôi Thần.”
Lời này vừa nói ra, hai người đều để lộ ra sự khiếp sợ ở mức độ khác nhau.