Một cậu nhóc đâm vào cổ, nhìn thấy mông cậu bé sắp chạm đất, Đàm Hi kéo cánh tay nhỏ nhắn mập mạp của nó lại, “Đi TV chậm thôi”
“Em cảm ơn chị” Giọng nói đáng yêu non nớt vang lên.
Khóe môi xuất hiện một nụ cười, Đàm Hi đỡ cậu bé đứng vững, sau đó ngồi xổm nửa người, “Không có gì?
Cậu nhóc nhìn cây kẹo mút cô đang ngậm, mắt chớp chớp, ừng ực...
Nuốt nước bọt.
“Này, chị còn có một cái nữa đây? Đàm Hi lấy ra, lắc lư trước mặt cậu bé, “Em có muốn ăn không?”
“Muốn ạ” Giọng nói mềm mại non nớt.
“Nhưng mà em phải giúp chị một chuyện mới được.”
Ngô Huyền Huyễn đứng cạnh thùng rác, mái tóc dài bị gió thổi bay hỗn loạn, may mà trên đầu cô ta còn có lá cây che, nên không phải phơi nắng hè, nhưng mồ hôi vẫn không ngừng túa ra, làm ướt cả một mảng lưng, dính dấp khó chịu. Lại thêm khuôn mặt lo lắng, dáo dác nhìn ngó xung quanh, khiến những người đi đường không khỏi liếc sang nhìn.
Trông thì có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra lại cực kỳ khiến người khác chú ý đến.
Như vậy cũng tốt.
Thật thật giả giả, giấu đầu hở đuôi, không che giấu gì cũng chính là sự che giấu tốt nhất.
Ngô Huyền Huyên lấy điện thoại ra bật màn hình sáng lên. Mười giờ ba mươi tám, đã qua tám phút kể từ thời gian hẹn, nhưng trong phạm vi tầm mắt lại không thấy người đó xuất hiện.
Cô ta càng sốt ruột hơn.
Chẳng lẽ lại là một trò đùa ác ý?
Không... rõ ràng là mật khẩu đúng rồi...
Nhưng cô Viêm đã mất tích hơn một năm, tại sao lại đột nhiên gọi điện cho cô ta chứ? Hơn nữa giọng nói cũng không giống...
Ngô Huyền Huyên thấy hoang mang trong lòng, tâm tư băn khoăn rối loạn.
Cô ta thấy sợ hãi, muốn đi, nhưng... ân tình năm xưa, không thể không báo đáp được.
Nguyên do phải nhắc lại từ khi Việm Hề mới về nước.
Lúc đó, cô và Viêm Võ náo loạn ầm ĩ, lại thêm người thứ ba là Giang Huệ ở một bên châm ngòi, cho nên cô không muốn ở nhà lấy một giây phút nào.
Bởi vì chứng nào tật nấy, chơi cùng một đám ăn chơi trác táng, dường như chỉ một đêm lại quay trở lại những ngày tháng khi cô vừa mới ra nước ngoài, không có hy vọng, không có tương lai, không có... Cổ Miến.
Một lần, một anh chàng con nhà giàu trong giới tổ chức sinh nhật, sau khi ăn tối xong đến hộp đêm quẩy.
Không đến quán karaoke, mà đến hộp đêm, nơi có gái ngồi cùng khách.
Viêm Hề là cô gái duy nhất trong đó, nhưng mấy anh chàng còn lại cũng không coi cô là con gái, thậm chí còn coi như lẽ đương nhiên hỏi cô có cần một “khinh thục nữ”” ra chơi cùng không.
*Khỉnh thục nữ: Chỉ các cô gái trong độ tuổi từ 25 đến 30, chưa kết hôn, đã từng trải mùi đời nên có sự trưởng thành nhất định.
Viêm Hề không từ chối, nhưng lại đổi “khinh thục nữ” thành “cô bé”, chính là Ngô Huyền Huyễn.
Cô gái này nhát gan, còn chưa đi đến trước mặt cô đã ngã chổng vó ra rồi. Cô vốn mặc váy ngắn, ngã một cái làm lộ hết cả ra. Đám đàn ông xung quanh nhìn vô cùng nóng mắt. Người được tổ chức sinh nhật hôm nay cũng không phải là ngoại lệ, thậm chí còn đến đòi hỏi cô ta.
Viêm Hể nghĩ, sinh nhật bạn bè dù sao cũng phải nể mặt, hơn nữa một cô gái như cô có thể làm được gì một cô gái khác chứ?
Chi bằng để cho đàn ông lên, ít ra thì mấy người anh em này cũng có tiếng hào phóng, hở một tí là thương mấy trăm, rất nhiều cô gái làm nghề này đều tình nguyện trèo lên giường họ. Viêm Hể cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, thầm nghĩ có khi cô gái này còn cảm ơn cô ấy chứ.
Lúc đó sắc mặt Ngô Huyền Huyễn trắng bệnh, môi hé rồi lại khép, dường như muốn nói điều gì với cô nhưng lại thốt lên được thành tiếng.
Viêm Hể thấy vậy nhưng không để ý.
Trong lòng thầm nghĩ cô gái này thật biết làm bộ làm tịch, ít ra còn biết trước mặt đàn ông phải tỏ vẻ lạt mềm buộc chặt, dù sao thì trong mắt đám công tử ăn chơi kia cũng thấy màn trình diễn này càng trở nên hấp dẫn hơn.
Cứ như vậy, Ngô Huyền Huyên bị nửa lỗi nửa kéo sang căn phòng nhỏ bên cạnh. Viêm Hể nhìn qua đó lần cuối, nghe thấy tiếng kêu cứu mạng” khe khẽ, nhưng rất nhanh đã bị âm thanh khác che đi, cô khẽ nhíu mày xuống.
Hai phút sau, cô đứng dậy, đẩy cánh cửa phòng đó ra, không nói hai lời kéo tay Ngô Huyền Huyền đưa đi.
Anh chàng sinh nhật hôm nay và đám bạn ăn chơi đã cởi lõa lồ ngẩn ngơ không hiểu gì cả, đến lúc họ phản ứng lại được thì bóng dáng cô gái kia đâu còn nữa?
“Cảm, cảm ơn cô.” Đi ra đến phố lớn, Ngô Huyền Huyên mới khó khăn thốt ra được một câu.
Viêm Hể bĩu môi, xoay người rời đi.
Ngô Huyền Huyền đuổi theo chặn cô lại, “Tôi mời cô ăn đêm được không? Coi, coi như là cảm ơn.”
“Cô, cảm ơn tôi?”
“U”
Cô kỳ quái liếc nhìn cô ta, “Anh chàng kia cũng hào phóng lắm đấy, cũng không có mấy sở thích quái dị, nếu có muốn tìm một người giàu bao nuôi thì anh ta cũng không tồi đâu.”
Viêm Hề đứng từ góc độ khách quan đưa ra để nghị. Cô không phải là người tốt bụng, nhưng lại cứ muốn làm thế, cứ coi như là... nhất thời vui vẻ.
Ai ngờ Ngô Huyền Huyễn lại không cảm kích, mà còn hoảng loạn lên tiếng giải thích.
Thì ra, cô chỉ là PG bán bia làm partime, đúng lúc bị gọi vào vì “cô bé” mà Viêm Hề gọi đã đi tiếp khách rồi, để không làm ảnh hưởng đến công việc kinh doanh, người phụ trách hộp đêm đành ra hai nghìn tệ để Ngô Huyền Huyền vào thay, còn hứa đi hứa lại đối phương là khách nữ, nên sẽ không làm gì cô ta.
Cứ thế, hai người cũng coi như là quen biết, miễn cưỡng được gọi là bèo nước gặp nhau.
Viêm Hề không để trong lòng, nhưng một tuần sau cô lại cứu được gia đình ông chủ quán ăn sáng bị chủ nợ giục đòi nợ khi đang đi ăn sáng, sau đó còn cho người giải quyết chuyện này.
Chỉ vì nhà hàng bánh bao yến mạch này vô cùng hợp khẩu vị của cô.
Không sai, chính là trùng hợp như vậy, ông chủ đó chính là ba của Ngô Huyền Huyên.
Ơn cứu mạng hai lần còn đó, nếu như Viêm Hể là nam thì có lẽ Ngô Huyền Huyễn đã lấy thân báo đáp rồi.
Tuy không làm được vợ chồng, nhưng hai người đã trở thành bạn bè.
Không phải là kiểu bạn thường xuyên gặp gỡ, có thể hẹn ra ngoài đi dạo phố ăn cơm, nhưng ngày lễ ngày tết luôn gọi điện hỏi thăm nhau.
Nói ra thì cũng đã gần hai năm cố không gặp Viêm Hề rồi.