Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 696: Giang nhiên, nhiên trong “thiêu đốt”

“Dao Dao, anh Tống.” Sầm Uất Nhiên ngồi dậy.

Nhiễm Dao vội vàng ngăn cổ lại, “Chị đừng nhúc nhích, đau lắm đúng không?”

“Không đau.”

“Thật không?”

“Hay... chị xuống đi hai bước cho em nhìn nhé?”

“Đừng...” Nhiễm Dao vội vã xua tay, “Chị nên nằm nghỉ ngơi đi thì hơn.”

Sầm Uất Nhiên cười với cô, sau đó ánh mắt hơi dừng trên người Tống Tử Văn, thầm nghĩ: Một cô bé tốt thế này, vị này nhặt được tiện nghi lớn rồi.

“Lão Tống, sao hai người lại tới đây?” Giang Dự đi nhanh vào từ ngoài cửa, đặt hộp giữ nhiệt trong tay xuống, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Chúc mừng cậu lên chức ba, người anh em.”

Mặt mày Giang Dự rạng rỡ, tuy không đến mức lộ ra ngoài nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra là anh ta vui sướng tới mức nào, “Đừng hâm mộ tôi, cậu cũng nhanh đi.” Nói xong lại thoáng nhìn về phía Nhiễm Dao.

Tống Tử Văn rũ mắt, nắm tay lại ho khẽ hai tiếng.

Giang Dự thầm nghĩ: Giả bộ! Cậu cứ giả bộ nữa đi!

Vì không muốn làm ổn tới Sầm Uất Nhiên nên hai người tự giác đi ra ngoài nói chuyện.

“A Dự, tôi còn tưởng hai đứa chúng ta sẽ độc thân cả đời, không ngờ đảo mắt một cái mà cậu đã làm ba trẻ con rồi.” Tống Tử Văn sờ vào trong túi quần, lấy hộp thuốc lá ra, hỏi anh ta có muốn không.

Bởi vì đây là phòng bệnh VIP, hành lang có khu dành riêng cho hút thuốc lá nên mới không cần phải kiêng kỵ nhiều như thế.

Không ngờ Giang Dự lại từ chối, “Cai lâu rồi, cậu dùng có lấy thứ này ra dụ dỗ tôi nữa.”

Trong mắt Tống Tử Văn xuất hiện vẻ kinh ngạc. Phải biết rằng người bạn này của anh ta là một kẻ vô cùng nghiện thuốc, hút từ thời học đại học, sau khi tiếp quản công ty thì càng nghiện nặng thêm, sao tự nhiên lại đổi tính đổi nết thế:

Người không nghiện thuốc lá sẽ không hiểu được việc cai thuốc khó khăn tới mức nào, nhưng Tống Tử Văn biết. Năm đó anh ta và người bạn này không ai thua ai. Sau đó vì vào nhà nước làm công chức nên anh cưỡng ép mình phải từ bỏ.

Vậy nên càng hiểu được sự khó chịu trong chuyện này.

“Sao hả, cậu không tin à?”

Tổng Tử Văn gật đầu, “Tôi vẫn giữ lại ý kiến của mình, thấy hơi nghi ngờ.”

“Từ lúc Nhiên Nhiên bắt đầu mang thai, tôi đã không hút nữa rồi. Cậu nói xem, trước kia trong túi không có thuốc lá thì thà chết đi còn dễ chịu hơn, sao tôi có thể thật sự cai được thế chứ?” Giang Dự lộ ra vẻ chế giễu, có điều trong mắt lại phảng phất sự phấn khởi, còn ẩn chứa cả vẻ đắc ý.

Đúng là không dễ dàng.

Kẹo cao su không tới ngàn hộp thì cũng phải vài trăm, sau đó mới phát hiện ra hình như không có thuốc vẫn có thể sống bình thường được?

“... Lúc không nhịn được nữa, tôi lại nghĩ tới nếu Nhiên Nhiên và cục cưng trong bụng cô ấy hít phải khói thuốc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, thế là cố gắng ngăn chặn cơn thèm thuốc lại. Lão Tống, cậu nói xem tôi có phải một người cha tốt không?”

“Ừ, người cha tốt.”

Cũng là một tên đồ tể tốt, giết sạch chó.

Bên kia, Nhiễm Dao bóc hộp trái cây mới mua ra, phân loại trái cây ở trong đó rồi đặt vào trong giỏ trúc: “Chị Uất Nhiên, có muốn ăn táo không, em gọt cho chị nhé?”

“Em đừng vội, ngồi xuống đây nói chuyện với chị đi.”

“Vâng.”

Sầm Uất Nhiên ngồi dịch vào bên trong một chút, vỗ lên mép giường, “Ngồi ở đây.”

Nhiễm Dao ngồi xuống, cười với cô: “Tối hôm qua có phải chị rất mệt không?”

Sầm Uất Nhiên nhớ lại cơn đau đớn xé rách người kia, đột nhiên nhắm mắt lại, giống như không muốn nghĩ tới. Nhưng sau khi cô nghe thấy tiếng khóc nỉ non đầu tiên của đứa trẻ thì sự vui sướng bùng nổ trong lồng ngực căn bản không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả được.

Cô nói, “Vất vả, nhưng cũng thích thú.”

Nhiễm Dao như suy tư gì đó.

Sầm Uất Nhiên vỗ bàn tay cô: “Em còn nhỏ, chờ đến khi em có cục cưng rồi cũng sẽ có cảm nhận giống chị thôi.”

“Đúng thế, nhưng sao không thấy em bé đầu vậy ạ?”

“Còn trong lồng ấp, bác sĩ bảo ba ngày sau mới có thể ôm ra.”

“Ồ... Em đang muốn nhìn đứa bé một chút...” Vẻ mặt Nhiễm Dao đầy tiếc nuối.

“Có thể mà!” Sầm Uất Nhiên nháy mắt với cô, “Chúng ta lén đi...”

Nhiễm Dao ghé sát mặt vào cửa kính, nhìn sáu cái lồng ấp được chia làm hai hàng ở trong phòng, quay đầu hỏi Sầm Uất Nhiên, “Em bé là đứa nào thế ạ?”

Sầm Uất Nhiên cũng ghé sát lại, ánh mắt mờ mịt: “Chị... cũng không biết nữa...”

“Hå?”

“Thì... Đây là lần đầu tiên chị tới đây mà.”

Thực ra, năm giờ sáng nay cô đã tỉnh rồi, vừa tỉnh đã nghĩ ngay tới việc muốn đi xem mặt con, nhưng Giang Dự nói cố tạm thời không thể xuống giường. Thái độ của anh rất cứng rắn nên Sầm Uất Nhiên đành phải nghe lời.

Cô biết, người đàn ông này đã trả giá rất nhiều vì mình, thế nên cố không muốn làm tổn thương tới anh.

“Chúng ta cứ thế này đi...” Nhiễm Dao ngẩn ra, có phải cô thành đồng lõa rồi không?

“Suyt!” Em không nói, chị không nói thì hai người đàn ông kia làm sao mà biết được chứ?

“Nhưng mà sức khỏe của chị...”

“Nhiệt độ trong này rất ổn định, lại là khu vực vô trùng, gió không lọt được vào đây đâu, không sao hết. Hơn nữa chị sinh thường, miệng vết thương tuy còn hơi đau nhưng không ảnh hưởng tới đi lại.”

Lúc này Nhiễm Dao mới yên tâm, chuyên tầm quan sát đám nhóc tì bên trong, đột nhiên mắt sáng lên: “Chị Uất Nhiên, chị xem có phải cái lồng thứ hai bên tay trái kia không? Trên đó có viết chữ Giang...”

Giang cái gì ấy nhỉ?

Chữ sau hơi phức tạp, Nhiễm Dao lại ở cách quá xa nên nhìn thấy không rõ ràng lắm.

“Giang Nhiên!”

“Đây là tên của cục cưng nhỏ ạ?”

Sầm Uất Nhiên gật đầu: “Ba con bé đặt.”

“Nhiên nào thế ạ?”

“Nhiên trong thiêu đốt ấy, chữ có bộ hỏa.” Đột nhiên, tiếng nói ngưng bặt, mắt Sầm Uất Nhiên lộ ra vẻ ngơ ngẩn.

Nhiên?

Bộ hỏa...*

* Giang Nhiên (It), chữ Nhiên có bộ hỏa giống chữ Hoán trong tên của n Hoán (Bà). Giang Dự, anh ấy... rốt cuộc là cố ý hay chỉ là vô tình... “Chị Uất Nhiên? Chị Uất Nhiên!”

“Ừ? Sao thế?”

“Có phải chị thấy không khỏe ở đâu không? vừa rồi em gọi mãi mà không thấy chị có phản ứng gì?”

“Không sao, đột nhiên nhớ ra một chút chuyện thôi.”

Nhiễm Dao lấy điện thoại ra, “Chị, em giúp chị chụp một bức ảnh cùng với cục cưng nhỏ nhé?”