Trước đó, đối với những kiến thức về chuyện ân ái thì Nhiễm Dao chỉ biết qua truyện ngôn tình.
Chẳng qua là tắt đèn rồi cởi đồ, con trai nằm lên trên, con gái nằm ở dưới, rồi 1 2 3 cùng vận động.
Còn chi tiết hơn nữa thì tự động não đi.
Tóm lại một câu: tất cả đều kịch bản hết.
Có lẽ lúc đầu cũng có chút tò mò, xem nhiều rồi thì cảm thấy chẳng có gì, cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Thậm chí Nhiễm Dao còn nghĩ, cô đã xem qua nhiều tình tiết ân ái rồi, có lẽ đủ để được xem là “người có kinh nghiệm“.
Nhưng sự thật là... cô gái, cô còn non lắm!
Đàm Hi: Có biết tư thế ngồi Quan m không?
Hàn Sóc: [cười đểu]
An An:...
Tiểu Công Trúa: ?
Đàm Hi: [hình ảnh]
Đàm Hi: hình lớn rõ nét, phải cố mà học theo, hihihi
An An: Cậu và bạn trai đã thử qua chưa?
Hàn Sóc: Cậu và bạn trai đã thử qua chưa?
Đàm Hi: Đương nhiên [đắc ý]
Nhiễm Dao ngạc nhiên, mắt tròn xoe mở to, vứt điện thoại xuống giống như cầm phải củ khoai nóng bỏng tay vậy.
Sao... sao lại có tư thế... như vậy được chứ.
Nhiễm Dao hít thở thật sâu, điều tiết lại cảm xúc, vừa an ủi trái tim bé nhỏ của mình, vừa nhớ lại về hình ảnh trong bức hình đó.
Hình như được gọi... Quan âm ngồi tọa? Nếu đổi thành cô và Tống Tử Văn...
Ai da! Tiêu rồi tiêu rồi, cô đang nghĩ cái quỷ gì vậy?! Xấu hổ quá đi!
Đàm Hi: Ủa, người đâu rồi? Tiểu Công Trúa?
Hàn Sóc: chắc đang xấu hổ trốn ở góc nào đó rồi.
Hàn Sóc: Hoặc là tìm lão cán bộ để thực hành luôn? Đáng sợ thật [Kinh khủng
An An: Thuốc tăng hưng phấn, tặng miễn phí,
An An: Lấy đi, không cần cảm ơn,
Tiểu Công Trúa: Tớ quyết định sẽ cách xa mấy cậu.
Tiểu Công Trúa: [Tạm biệt]
Đàm Hi: Cậu mau về đây
Hàn Sóc: [Vẫy vẫy]
Nhiễm Dao tắt wechat đi, nằm trên giường, một lúc lâu sau mới điều chỉnh lại nhịp đập bình thường của trái tim.
Ngồi dậy, sửa sang lại tóc tai, liếc nhìn qua đồng hồ treo tường thì phát hiện đã nửa tiếng rồi. Nhưng...
Tiếng nước chảy vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, nước xả nãy giờ.
Còn tắm sao?
Lúc trước có lâu vậy đâu, sao lần này lại...
Đột nhiên, sực nghĩ ra gì đó, Nhiễm Dao mở to đôi mắt, vết đỏ từ hai má lan nhanh ra trông thấy.
Anh ấy...
Lúc Tống Tử Văn đi ra, cô gái ngồi bên mép giường, hai tay mũm mĩm che mặt lại, đáng yêu vô cùng.
“Sao vậy?”
“A! Anh tắm xong rồi ư?” Mở tay ra, lộ rõ đôi mắt long lanh như ánh sao.
Tống Tử Văn đứng trước mặt cô, cúi người xuống, sáp lại gần, hai mắt hai người ngang nhau, vừa vặn nhìn vào mắt của đối Phương.
Đột nhiên, đôi lông mày nhíu lại: “Nóng ư?”
“Không có...”
“Sao mặt đỏ vậy?” Người đàn ông chạm vào má bên trái của cô, thử đo độ nhiệt, “Hơi nóng.”
Mùi sữa tắm thơm mát bay vào mặt, Nhiễm Dao thậm chí quên mất đáp lại, chỉ ngơ người nhìn anh, con ngươi không chuyển động, bị chạm má rồi?
“Dao Dao?”
“... Dạ?” “Em đang nghĩ gì vậy?” Đôi mắt Tống Tử Văn chứa ý cười.
Ánh mắt của cô gái chớp chớp, môi mím lại, giống như dốc hết dũng khí nói ra: “Anh.”
Em đang nghĩ về anh.
Người đàn ông dừng lại một lúc, “Nghĩ gì về anh?”
“Anh... Thời gian tắm của anh hôm nay hình như hơi bị lâu.”
“Ừ.” Sắc mặt của lão cán bộ không đổi, nhưng đôi tai đã đỏ bừng.
May là Nhiễm Dao chưa phát hiện, “Vậy em đi tắm đây.”
“U.”
Đợi cô lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm xong, trái tim của Tổng Tử Văn mới chậm rãi đập bình thường.
Nửa tiếng...
Thật sự có vẻ hơi lâu.
Nhưng có những việc anh cũng không thể điều khiển được.
Ngồi bên mép giường, khỏe môi anh nở nụ cười nhạt, đưa tay xoa giữa trán.
Buổi tối dài miên man, cùng một phòng, tuy không phải cùng một chiếc giường, nhưng cũng đủ để anh nghĩ đủ thứ, tim đập thình thịch.
Ngày hôm sau, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào.
Nhiễm Dao bị Tổng Tử Vãn gọi dậy, “Dạ... sáng rồi sao?”
Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, không có chút ngái ngủ, rất là ngoan.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề, áo polo màu gạo phối với quần dài thoải mái, cằm sạch sẽ gọn gàng, thoang thoảng hương nước hoa Aftershave.
“Anh đã dọn dẹp xong rồi sao?” Nhiễm Dao chớp mắt, con người này hình như giây phút nào cũng có thể sống rất ngăn nắp.
“Dậy nào, anh đã kêu khách sạn chuẩn bị buổi sáng, nửa tiếng đủ không?”
Gật đầu, “Đủ rồi ạ.”
Áo thun ngắn màu hồng, quần dài màu trắng, búi tóc củ hành, các bước dưỡng da cũng xong, rồi bôi một lớp chống nắng, sau cùng là đeo balo sau lưng, Nhiễm Dao vui vẻ khoác tay bạn trai ra cửa.
Vừa đúng nửa tiếng.
Đi xuống đến căng tin bên dưới, bữa sáng vừa dọn lên, bánh mì còn hơi ấm vì vừa nướng xong, phô mai bên trong cũng vừa tan chảy hết.
Tống Tử Văn đưa ly sữa cho cô.
Nhiễm Dao không lấy, mím môi, khẽ nói: “Có thể đổi thành sữa chua không?”
“Buổi sáng uống lạnh không tốt.”
“Nhưng sữa bò cũng lạnh mà.”
“Ām.”
“... Dạ.” Nhiễm Dao đón lấy, hớp một ngụm. Cố là cô gái ngoan, rất ít khi cãi lại. Còn Tống Tử Văn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực chất bên dưới sự ôn hòa là ẩn giấu sự bá đạo.
Hai người mà gây với nhau, rất rõ phân biệt ai mạnh hơn.
Tống Tử Văn là lãnh đạo, trời sinh bản tính không thích người khác phản bác, còn tính Nhiễm Dao thì ngoan ngoãn dịu dàng mong manh vừa hợp với lão cán bộ,
Vì thế tuy hai người ở bên nhau không lâu, nhưng lúc ở chung còn hòa hợp hơn cả những đôi vợ chồng già. Ăn sáng xong, 7 giờ 30, hai người cùng ra khỏi khách sạn. “... Được, tôi đã ở cổng, anh chạy xe qua đi.”
Nói xong, Tống Tử Văn cất điện thoại vào túi.
Lúc này, nhân viên phục vụ của khách sạn chạy lên, đưa một chiếc túi vải cho anh: “Thưa anh, đồ đã được mua theo danh sách anh đưa, còn đây là tiền thừa.”
“Được, cảm ơn.”
“Không có gì ạ.”
Nhiễm Dao thấy tò mò, “Đây là gì?” Nói xong liền sáp qua.
Tống Tử Văn mở chiếc túi ra để cố nhìn, trong đó có nước, ô mai, khoai tây, khăn giấy, mũ, kem chống nắng...